Nữ tử áo xanh nhìn lão già béo rồi lại nhìn Diệp Thành đang bị phong ấn.
Mắt cô ta hơi nheo lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Thế nào? Người ta tìm lần này được chứ?”, lão già béo nói xong lại liếm môi tiến lên một bước, kéo lấy bàn tay ngọc ngà của nữ tử áo xanh nhưng bị cô ta hất ra.
“Tay ngươi còn hèn hạ lần nữa, có tin ta xẻo thịt ngươi không?”, nữ tử áo xanh lườm ông ta.
“Cô… Cô vẫn nóng tính như thế”, lão già béo cười khan.
“Ngươi tìm được hắn ở đâu?”, nữ tử áo xanh lại nhìn Diệp Thành.
“Một cổ tinh không có sự sống”, lão già béo ngoáy mũi: “Hắn đang trốn dưới lòng đất thì bị ta kéo ra, tiểu tử này cũng nóng tính lắm, mắng chửi ta suốt chặng đường”.
“Linh tinh, ta không mắng ông”, Diệp Thành tối sầm mặt.
“Vẫn còn nói không có à?”, ông ta tiến lên búng ngón tay về phía hắn: “Ta nghe thấy hết rồi, ngươi âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà ta, lúc nào cũng muốn xông ra ngoài đá chết ta”.
“Ai bảo ông bắt ta, còn cướp bảo bối của ta nữa”.
“Ta…”
“Đủ rồi”, nữ tử áo xanh ngắt lời ông lão béo, khẽ cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, lần này ngươi may mắn lắm đấy, lần này đưa ngươi về sẽ là một cơ hội trời ban cho ngươi”.
“Ta đâu thấy vậy”, Diệp Thành bĩu môi.
“Đến khi có được cơ hội đó, ngươi sẽ cảm ơn ta đấy”, ông lão béo vuốt lông mày.
“Vậy có thể thả ta ra trước không?”
“Đương nhiên là được rồi”, nữ tử áo xanh khẽ cười một tiếng rồi phất tay, giải trừ phong ấn cho Diệp Thành.
“Ấy? Sao cô nương kia lại không mặc quần áo?”, Diệp Thành vừa được giải trừ phong ấn đã nhìn lên hư thiên.
“Không mặc quần áo, có hả?”, lão già béo lập tức quay đầu, không chỉ ông ta mà nữ tử áo xanh cũng nhìn lên hư thiên mà Diệp Thành nhìn.
Chỉ là nơi họ nhìn làm gì có nữ tử nào không mặc quần áo, đến một con chim cũng không có.
Nhận ra mình bị lừa, hai người lập tức quay lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!