Tuy nhiên trạng thái của lão tổ nhà họ Mạc không được tốt lắm, vốn đã rất khó để vượt qua cửa ải đó, bây giờ Minh Vương Tông lại tấn công khiến tâm trạng của ông ta bị ảnh hưởng, càng thêm khó khăn.
Điều khiến Diệp Thành bất lực là hắn không giúp được gì cho người độ thiên nhân ngũ suy kiếp, đó là thiên kiếp của bản thân, tất cả chỉ có thể dựa vào lão tổ nhà họ Mạc thôi.
“Tiền bối sống thì nhà họ Mạc sống, Tiền bối chết thì nhà họ Mạc chết!”
Diệp Thành dùng bí thuật, truyền âm cho lão tổ nhà họ Mạc.
Câu này của hắn đã thêm gánh nặng cho lão tổ nhà họ Mạc, cũng đẩy ông ta vào con đường cùng, nhưng cũng chỉ có như vậy thì ông ta mới có hy vọng đột phá niết bàn trong đường cùng.
“Dẫn ta tới gặp Chuẩn Thánh nhà ngươi đi”.
Diệp Thành dời mắt, nhìn Hoa Vân.
“Đi theo ta!”
Hoa Vân rời khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.
Hai người tới một toà Địa Cung ở tiên sơn nhà họ Mạc, trong đó có một tế đàn cực lớn, đó là trung tâm pháp trận kết giới hộ sơn của nhà họ Mạc, tám Chuẩn Thánh của nhà họ Mạc đang ra sức duy trì pháp trận này.
“Phong Nhi, con tới đây làm gì?”, Thánh chủ nhà họ Mạc đang duy trì trận pháp trầm giọng hỏi.
“Hắn là Diệp Thành, huynh đệ của con”, Hoa Vân vội đáp.
“Con tới đây chỉ để nói với ta điều này?”
“Các vị tiền bối, nếu kết giới của nhà họ Mạc bị phá vỡ thì các vị chặn chín Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông là được, Minh Vương Lão Tổ cứ giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười tiếp lời: “Đánh như vậy có lẽ sẽ ổn”.
“Giao Minh Vương Lão Tổ cho ngươi?”, không chỉ Thánh chủ nhà họ Mạc mà tám vị Chuẩn Thánh khác của nhà họ Mạc cũng đều nhìn Diệp Thành.
“Tiểu hữu, Thánh Nhân vượt ngoài thế tục, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, Minh Vương Lão Tổ cũng không phải người mà ngươi có thể chống lại”.
“Điều này thì chưa chắc đâu”, Diệp Thành cười khẽ, sau đó tới một góc của đại trận, mỉm cười với trưởng lão đang phụ trách đại trận góc đó: “Tiền bối nghỉ ngơi một lát đi, ta thay người phụ trách đại trận này”.
“Tiểu hữu có tấm lòng này là tốt, nhưng lão hủ…”
“Để ta, để ta”, trưởng lão đó còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đẩy ra.
“Đừng đùa nữa”, một Chuẩn Thánh khác nghiêm nghị cất lời.
“Không đùa mà”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó khoanh chân ngồi xuống.