“Bảo sao”, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều cười.
“Thật sự rất nhiều đấy”, Diệp Thành bay sau lưng Dao Khê, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo quanh tiên sơn nhà họ Mạc, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá có thể tìm được rất chính xác vị trí của người chuyển kiếp.
“Hửm?”
Nhìn một lúc Diệp Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn về nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Mạc, dường như có thể nhìn thấy một toà Địa Cung xuyên qua làn mây mù, ở đó có một ông lão với hình thái đáng sợ.
Thiên nhân ngũ suy kiếp!
Diệp Thành lẩm nhẩm, nhận ra hình thái đó là gì, đó chẳng phải hình thái khi Chuẩn Thánh độ thiên nhân ngũ suy kiếp sao?
“Đúng là bất ngờ!”
Lại thì thầm một tiếng nữa rồi Diệp Thành mới từ từ dời mắt.
Rất nhanh, bốn người họ lần lượt đáp xuống một đỉnh núi.
Vừa tới, Diệp Thành đã thấy Hoa Vân đang ngồi dưới cây linh quả đọc sách cổ, trông hắn ta giống như tu sĩ nhưng lại càng giống thư sinh hơn, toàn thân không thấy một chút vẻ tàn độc nào.
Thông thường càng những người như Hoa Vân lại càng không đơn giản, đó là cảnh giới trở lại nguyên trạng, chẳng trách thiên phú của hắn ta được cả Huyền Thiên Tinh Vực ca tụng, có thể sánh vai với Sất Vân Nam.
Bên này, Hoa Vân thấy Dao Khê tới thì buông quyển sách xuống, nhưng khi thấy phía Diệp Thành và Chu Ngạo thì hắn ta lại ngạc nhiên.
“Họ tới tìm huynh”, Dao Khê mỉm cười chỉ vào Diệp Thành và Chu Ngạo.
“Nhìn ra rồi”, Hoa Vân khẽ cười, có cảm giác quen thuộc khó hiểu với Diệp Thành và Chu Ngạo.
“Muội đi tìm Nguyệt tỷ tỷ đây, mọi người nói chuyện đi”, Dao Khê nói xong thì xoay người bay ra khỏi núi.
“Nhàn nhã thật đấy”, Dao Khê đã đi, Chu Ngạo cũng không coi mình là người ngoài nữa, tìm một chỗ thoái mái ngồi xuống, sau đó lấy bình rượu ra, nhìn Hoa Vân ngượng ngùng nói.
“Thần tử mà, đương nhiên nhàn nhã rồi”, Diệp Thành nói rồi vung tay tạo kết giới, bao phủ toàn bộ ngọn núi.
“Hai vị…”
“Hoa Vân quay về nào”, Hoa Vân còn chưa nói xong, Diệp Thành đã bắn tiên quang vào đầu mày của hắn ta.
Hoa Vân lập tức run lên, ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ xâm nhập vào thần hải của hắn ta, mang theo ký ức từ kiếp trước.
“Chờ đi”, Diệp Thành cũng tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lấy một bình rượu ra như Chu Ngạo.
“Phong cảnh nơi này đẹp đấy”, Chu Ngạo nhìn quanh.
“Nhà họ Mạc là thế lực lớn, đương nhiên không tầm thường”, Nguyệt Trì Huân cũng ngồi xuống, sau đó nhìn Hoa Vân vẫn đang ôm đầu rên rỉ: “Hắn đau đớn thế kia, không có chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu”, Chu Ngạo mỉm cười: “Chẳng phải nàng cũng từng như vậy sao?”
“Cảm giác không ổn lắm!”, khi Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân trò chuyện thì Diệp Thành lại nhìn ông lão nhà họ Mạc đang độ thiên nhân ngũ suy kiếp, hình thái của ông ta còn đáng sợ hơn Nhược Thiên Chu Tước ngày đó.
“Ngươi… Các ngươi…”, bên này, Hoa Vân đã ngừng run rẩy, ngơ ngác nhìn Diệp Thành và Chu Ngạo, đôi mắt đen thâm thuý ậng nước mang theo vẻ tang thương.
“Chào mừng quay lại”, Diệp Thành và Chu Ngạo cùng đứng lên.
“Một trăm năm rồi”, Hoa Vân tiến lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hắn ta làm gì còn quan tâm ân oán kiếp trước nữa, thoải mái ôm lấy hai người họ.
“Có một số lời lát nữa rồi nói, nhà họ Mạc vẫn còn rất nhiều người chuyển kiếp”, Diệp Thành mỉm cười.
“Vẫn còn?”, Hoa Vân vội lau nước mắt.
“Đương nhiên còn”, Diệp Thành bay khỏi tiên sơn, phía Hoa Vân cũng theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!