“Giàu có thật chứ”, Diệp Thành ở đây đang đếm chiến lợi phẩm, không ngừng cảm thán.
“Thanh Diệu Tinh nghe quen tai thật”, Chu Ngạo suy tư: “Lai lịch của bọn họ còn thâm sâu hơn cả nhà họ Hoàng, có ba Chuẩn Thánh trấn toạ, trăm nghìn năm nay cũng đã gây ra không ít chuyện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.
“Ba tên này hẳn là đang trên đường tới tham gia đại lễ thành hôn của một tông”, Diệp Thành nói xong thì đưa thiệp mời ra.
“Không ngờ lại là lễ thành thân của thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo nhận lấy rồi kinh ngạc thốt lên.
“Thần tử Minh Vương, nghe cái tên này hẳn là có liên quan đến Minh Vương Tinh chúng ta sắp tới”, Diệp Thành trải bản đồ sao ra: “Cổ tinh lớn như vậy, có lẽ sẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở”.
“Mau đi thôi”.
“Đi”, Diệp Thành cất bản đồ sao rồi bước đi, Chu Ngạo theo sau, hai người bay nhanh qua tinh không như hai tia thần mang.
Mặc dù khoảng cách hai trăm nghìn dặm khá xa, nhưng họ chỉ cần một canh giờ là tới.
Một khoảng thời gian sau, hai người lần lượt dừng lại.
Phía xa đã hiện ra một toà cổ tinh khổng lồ, kích thước của nó không hề nhỏ hơn Vọng Cổ Tinh, được tinh vân bao phủ mang theo chút bí ẩn giữa sương mù, đó là Minh Vương Tinh, một thế lực hùng mạnh của vùng tinh không này, cũng là thế lực lớn của Huyền Thiên Tinh Vực.
Khi Diệp Thành và Chu Ngạo đang quan sát thì thần hồng ở tứ phương không ngừng bay tới, tất cả đều đi về phía Minh Vương Tinh.
Sự tồn tại của hai người thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều toát lên vẻ kỳ quái.
Không trách bọn họ như vậy, chỉ là do tu vi của Diệp Thành và Chu Ngạo quá thấp.
Những người tới tham dự lễ thành thân của Minh Vương Tinh làm gì có nhóm nào không phải cảnh giới Hoàng, hai người họ thì hay rồi, một cảnh giới Chuẩn Hoàng, một cảnh giới Linh Hư, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.
Diệp Thành chẳng để tâm, vẫn bước đi tiếp.
Sau khi vào Minh Vương Tinh lại là một cảnh tượng thịnh thế khác, lãnh địa này thật sự rất rộng lớn, linh lực dồi dào, nuôi dưỡng sinh linh của cổ tinh này, có thể nói là vạn vật tốt tươi.
Diệp Thành nhắm mắt lại, bắt đầu bấm đốt nhẩm tính.
Chu Ngạo im lặng, vẻ mặt chờ mong, hy vọng Diệp Thành có thể cho mình một bất ngờ.
Bảy tám giây sau, Diệp Thành mới thu hồi thần thông, trong mắt loé lên ánh sáng: “Cuối cùng cũng tìm được một người”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!