“Hút!”
Diệp Thành vung tay, hút tàn hồn của lão già áo tím vào trong hồ lô Tử Kim.
Bùm!
Đòn công kích của lão già áo đen phía sau đã tới, một chưởng đánh bay Diệp Thành.
“Bây giờ tới lượt ông!”
Diệp Thành đứng lại, khoé miệng còn có máu tươi trào ra, hắn trúng hai đòn của Chuẩn Thánh nên Thánh thể lúc này đã nứt ra, máu phun trào nhưng cũng cấp tốc lành lại dưới sự trợ giúp của Tiên Luân Thiên Sinh.
Giết!
Đôi mắt lão già áo đen đỏ như máu, hung tợn dữ dằn.
Giết!
Trong nhà họ Hoàng có tiên quang bay lên, có tiếng yêu thú gầm rú, hàng nghìn con Xích Diệm Hùng Sư thét gào, trên lưng mỗi con đều có một cao thủ, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Hoàng, thế trận cực kỳ kinh khủng.
“Hôm nay phải chém giết cho thật đã!”
Diệp Thành mở ma đạo, nụ cười mang theo vài phần tà ác và khát máu, chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bảo vệ chúng sinh mà bây giờ chuyển kiếp lại bị diệt môn, cơn giận này khiến sự lương thiện cuối cùng trong hắn cũng không còn nữa.
Giết!
Diệp Thành hét to rồi vung đại đỉnh đập lão già áo đen loạng choạng lùi về, hắn quay người, lại đập một đỉnh hất văng cả một nhóm ảnh vệ Xích Diệm mới xông tới, máu tươi nhuộm cả tinh không.
Giết!
Lại có thêm nhiều cao thủ của nhà họ Hoàng nữa lao tới, số lượng đã tới hàng chục nghìn.
Giết!
Diệp Thành như phát điên, điên cuồng vung đại đỉnh, tàn bạo mà khát máu, xông tới một bị hắn đập chết một, đây không phải chiến tranh mà lại mạng người như cỏ rác, hèn mọn không đáng nhắc đến.
Phụt! Phụt! Phụt!
Cả khoảng trời thoáng chốc trở nên đầm đìa máu tươi, ngoài lão tổ của nhà họ Hoàng thì những người khác đều không đỡ nổi một đỉnh của hắn.
Vẻ mặt những tu sĩ tới xem chiến đều thay đổi, ai nấy đều tái mặt.