Bầu trời đêm xa xăm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Bên trong sơn lâm cổ tinh, mùi thịt thơm lừng bay phảng phất.
Lão đạo râu dài lại bắc bếp đặt cái nồi sắt to lên và cho vào đó là một nồi thịt hầm tươi ngon.
Lại nhìn sang người thư sinh kia, tay cầm bình nước liên tục trút vào miệng Diệp Thành, chốc chốc còn lấy khăn đắp lên trán Diệp Thành, không hổ là một người chăm chỉ đọc sách thánh hiền.
“Hắn là tu sĩ, ngươi làm vậy có ích gì?”, lão đạo sĩ râu dài vừa ăn vừa xỉa rrăng.
“Ông là tu sĩ thì giúp hắn đi, Thánh Nhân Vân cứu một mạng người như xây bảy…”
“Giúp, giúp, giúp, ngươi ngậm miệng cho lão tử”, lão đạo sĩ kéo thư sinh kia sang một bên, tiếp đó mới tới trước Diệp Thành rồi mở thiên nhãn ra nhìn chằm chằm vào thần hải mệnh bài của Diệp Thành.
“Đạo tắc mạnh quá”, sau vài giây, lão đạo mới bất giác vuốt râu.
“Còn có thể cứu được không?”, thư sinh kia vội hỏi.
“Để ta thử”, lão đạo sĩ lật tay lấy ra một tấm đạo phù, tiếp đó là một chuỗi chú ngữ mà cậu thư sinh kia nghe không hiểu, cuối cùng mới đem tấm đạo phù dán lên trán Diệp Thành.
“Vậy là xong sao?”, cậu thư sinh kia nhìn lão đạo sĩ.
“Là phúc hay hoạ thì phải xem cái mệnh của hắn”, lão đạo sĩ bước đi.
“Ông đi đâu?”, thấy lão đạo sĩ định bước đi thì cậu thư sinh kia vội tiến lên trước kéo lại.
“Tìm thú vui”.
“Ông không thể đi, ông đi rồi thì ai cứu nương tử của ta?”, cậu thư sinh kéo càng mạnh hơn, “ông là người tu đạo, trừ ma vệ đạo chính là bổn phận của ông, không thể để cho yêu ma hoạ hại thương sinh được”.
“Người tu đạo bao nhiêu người, sao cứ tìm ta làm gì?”, lão đạo sĩ khoanh tay, nói.
“Cái đó ta không quan tâm, ông không được đi”, cậu thư sinh nhất nhất ôm chặt lấy chân lão đạo sĩ.
“Ta nói này Ninh Thái Thần, ngươi cứ đọc sách thánh hiền đi, không yên phận mà đi thi trạng nguyên lại cứ dây dưa với hồ yêu làm gì? Thánh Nhân nàh ngươi chưa từng nói người và yêu không chung đường sao? Chưa từng nói thiên đạo thường luân sao?”
“Nương tử ta là yêu tốt”, cậu tư sinh Ninh Thái Thần lập tức lên tiếng đáp lại.