Vượt qua rồi!
Diệp Thành vui mừng khôn xiết, Nhược Thiên Chu Tước đã vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, tiếp theo đây chính là màn lột xác.
Bùm!
Khi Diệp Thành đang vui mừng thì cơ thể Nhược Thiên Chu Tước run lên, vầng hào quang lộng lẫy lấy bà làm trung tâm lan ra tứ phía, mang theo uy áp của Thánh Nhân, cực kỳ bá đạo, nặng tựa như núi.
Diệp Thành tế áo giáp Tiên Thiên ra nhưng vẫn không ngăn được vầng hào quang ấy, bị đẩy ra xa cả chục nghìn trượng.
Lại nhìn đến Chu Tước, cơ thể già nua hoàn toàn nổ tung, thay vào đó là một tiên thể mới, toàn thân được ánh sáng rực rỡ bao quanh, mỗi làn tiên quang đều khiến từng tấc da thịt trở nên óng ánh, mỗi sợi tóc cũng được nhuộm thần hà, trông bà như tiên nữ giáng trần, thánh khiết hoàn mỹ, không nhuốm bụi trần.
Diệp Thành còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chim hồng tước kêu.
Quả nhiên đó thực sự là một con chim hồng tước khổng lồ, dị tượng huyết mạch bao quanh Nhược Thiên Chu Tước, niết bàn trong tiên hải.
Thấy vậy, Diệp Thành phất tay tế ra chín mươi triệu nguyên thạch, còn có vô số đan dược không thể ước lượng số lượng, đan dược cấp thấp nhất đã là đan năm vân, nguyên thạch và đan dược cùng nổ tung, tinh nguyên đều trút vào người Nhược Thiên Chu Tước.
Nhược Thiên Chu Tước không từ chối gì, thân thể bà như một cái động không đáy, hấp thu toàn bộ, bổ sung những tiêu hao trong lúc độ kiếp.
Không còn gì đáng ngại nữa rồi!
Diệp Thành khẽ cười, nhìn thêm lần nữa rồi ra khỏi hố đen không gian.
Gần bốn ngày mới thấy Diệp Thành đi ra, Mục Huyền Công vội vàng tiến lên, nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.
“Tiền bối đã tiến cấp, đang niết bàn ạ”, Diệp Thành mỉm cười: “Những chuyện tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian”.
“Cuối cùng bà ấy cũng đi được bước đó”, Mục Huyền Công kích động đến mức cơ thể run lên: “U Đô có Thánh Nhân rồi”.
“Ồ, lại tới rồi”, khi Mục Huyền Công đang kích động thì Diệp Thành đã nhìn về màn nước huyễn thiên đang lơ lửng trước mặt, vẫn là hai người vai kề vai, từ tinh không giáng xuống Chu Tước Tinh, đó chẳng phải hai vương của Thanh Long sao?
“Đúng là nghị lực”, Diệp Thành không khỏi bĩu môi.