Lần thất bại này khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định luyện chế linh đan bảy vân, ít nhất là trước khi nguyên thần đạt đến cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thử lại nữa, nguyên liệu luyện đan bảy vân rất đắt, cho dù không cần tiền thì cũng không thể lãng phí như vậy, coi như tiết kiệm chút tiền cho Tạ Vân sau này.
Mãi đến ngày thứ tư, Diệp Thành mới xuống khỏi đỉnh núi, rời khỏi linh sơn của Đan phủ.
Trước khi đi hắn còn lạc ấn rất nhiều đan phương của linh đan sáu vân vào Vạn Đan Bảo Điện.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở sòng bạc nhà họ Mục ở tầng thứ hai của U Đô.
Hôm nay sòng bạc nhà họ Mục vẫn náo nhiệt như vậy, người la hét mặt đỏ tía tai không ít, mà người khuynh gia bại sản cũng nhiều, cũng có những người giàu lên chỉ sau một đêm, nhưng dù sao số người được như vậy cũng rất ít.
Mẹ kiếp!
Đang đi, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét như sói tru quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy là Phạm Thống, ông ta đã thua chỉ còn lại một chiếc quần đùi hoa.
Bên cạnh Phạm Thống còn có tám người mặt mũi đen sì, bọn họ chính là tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm của ông ta, có lẽ là bị Phạm Thống lừa đến đây đánh bạc đến nỗi thua hết sạch tiền.
Hàng xóm kỳ quặc đều đã tới, nhưng Diệp Thành không thấy Hồ Tiên Nhi, thân là nữ tu, hầu hết đều sẽ không tới nơi thế này.
Hắn nhìn Phạm Thống lần cuối rồi đi thẳng tới thế giới nhỏ trên lầu ba.
Khi Diệp Thành bước vào thì Mục Uyển Thanh đang uống rượu vui vẻ, thấy hắn vào, cô ném cho hắn một bầu rượu: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới nhà họ Mục của ta thế?”
“Để lão tổ nhà cô chờ lâu rồi”, Diệp Thành ho khan.
“Không sao, lão tổ nhà ta cũng vừa mới xuất quan thôi”.
“Thời gian này không có ai tới gây chuyện chứ?”, Diệp Thành uống một hớp rượu rồi thuận miệng hỏi.
“Bọn chúng không có thời gian và tâm tư đến gây chuyện với nhà họ Mục của ta đâu”, Mục Uyển Thanh đứng dậy, vươn vai thoải mái: “Đang nấp bên ngoài thành U Đô tầng thứ nhất cả rồi, bọn chúng luôn sẵn sàng để bắt ngươi về đấy. Không biết nếu chúng biết ngươi vẫn đang ở U Đô thì liệu có tức quá ngất xỉu tại chỗ không nhỉ?”
“Không sao, cứ để chúng từ từ tìm”, Diệp Thành nhún vai.
“Ta vẫn rất khó hiểu, ngày hôm đấy ngươi lẻn vào kiểu gì vậy?”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.
“Đây là khả năng đặc biệt của ta mà”, Diệp Thành vuốt tóc.
“Ngươi có nhiều khả năng đặc biệt thật đấy. Huyền Vũ nói với ta sau này phải đề phòng ngươi, chàng ấy cũng đã nói cho ta tất cả lịch sử huy hoàng không biết xấu hổ của ngươi rồi”.
“Vậy đại tẩu có muốn biết lịch sử huy hoàng của hắn ta không?”, Diệp Thành cười hì hì nhìn Mục Uyển Thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!