“Đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt”, Niệm Vi khẽ mỉm cười.
“Coi luyện đan sự như công cụ để luyện đan, Linh Đan Các sớm muộn gì cũng sẽ dấy lên phẫn nộ”, Mục Uyển Thanh cười lạnh lùng, “không bao lâu nữa sẽ có người từ bỏ Linh Đan Các mà tới Đan Phủ thôi, một khi Đan Phủ và Linh Đan Các ở thế cân bằng thì tình cảnh khó khăn của gia tộc Chu Tước sẽ được giải thoát”.
“Vậy thì cái mà chúng ta cần có được chính là lòng người”, Diệp Thành mỉm cười.
“Có được lòng người thì sẽ có được tất cả, phải không Thánh Chủ?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ si mê, Diệp Thành của năm xưa thống nhất Viêm Hoàng, thống nhất Nam Sở, thống nhất Đại Sở, hắn không chỉ dựa vào khả năng chiến đấu mà còn dựa vào lòng người quy thuận.
Diệp Thành mỉm cười không nói gì.
Thấy Niệm Vi và Diệp Thành như vậy, Mục Uyển Thanh chỉ biết gãi đầu, cô không hỏi nữa mà quay người xuống núi, cô muốn tới thăm Tạ Vân.
Không lâu sau đó, Niệm Vi cũng xuống núi, cô muốn tới tầng thứ chín tìm Nhược Thiên Chu Tước, rảnh rỗi thì bóp vai cho lão tổ, xong xuôi thì vay thêm ít tiền, cũng có thể coi là hành động giúp Diệp Thành giảm bớt áp lực.
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn linh sơn Đan Phủ.
Linh sơn Đan Phủ có thể coi là vô cùng náo nhiệt, những luyện đan sư gia nhập vào Đan Phủ đang đi qua đi lại ngắm nhìn nơi đây, bọn họ đều là luyện đan sư nên đương nhiên có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện, nhiều người tụ tập lại với nhau trao đổi về việc luyện đan hết sức rôm rả.
Thị vệ bên cạnh Niệm Vi bắt đầu hành động, mở ra trận pháp giấu kín và kết giới hộ sơn ngăn người ngoài nhìn vào, cả linh sơn Đan Phủ cách biệt với thế giới bên ngoài.
Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, các luyện đan sư gia nhập vào Đan phủ mới tập hợp lại trước đại điện, đứng xếp hàng ngay ngắn.
Diệp Thành khoác trên mình bộ hắc bào bước lên cao đài.
Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả luyện đan sư, từ trước tới giờ bọn họ đều rất hiếu kỳ với thân phận của chủ nhân nơi này, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, thế nhưng vẫn cảm thấy mang ơn huệ với hắn.
“Chào mừng mọi người gia nhập Đan phủ, từ hôm nay trở đi, Đan Phủ chính là nhà của mọi người, mọi người cũng là người một nhà với nhau”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lên tiếng, lời nói ôn hoà.
“Nhà?”, một từ ‘nhà’ của Diệp Thành khiến rất nhiều người rưng rưng, bao nhiêu năm rồi bọn họ vì cái nhà mười trượng mà bôn ba, bây giờ nghe thấy từ này ai nấy đều cảm thấy xót xa.
“Nếu như ta không đạt được kì vọng của tiền bối thì liệu có bị đuổi ra khỏi Đan phủ không?”, có người khẽ giọng hỏi.
“Đã là người nhà thì làm gì có chuyện đuổi người?”, Diệp Thành bật cười.
“Vậy mỗi ngày ta phải dâng cho Đan Phủ bao nhiêu đan dược?”, lại có người khẽ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!