Sự thực thì hắn đã làm như vậy, hắn di chuyển bên trong hố đen không gian, tìm phương hướng và vị trí rồi ra khỏi hố đen không gian từ một khu rừng sâu.
Muốn bắt ta? Đạo hành của các ngươi còn kém lắm!
Diệp Thành quay đầu nhìn khu rừng sau đó khoác lên mình tấm hắc bào, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ.
Cứ từ từ mà tìm.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển vào không gian hư vô hướng về phía U Đô.
Trên đường đi, hắn có thể trông tháy từng đám người đông nghịt từ không gian hư vô, tất cả đều đi về phía khu rừng kia, vả lại đều là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, rõ ràng là bọn họ không yên tâm nên mới phái người tới đây vây chặn, trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.
Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, chỉ vì đuổi theo một tu sĩ cảnh giới Thiên mà dùng tới cả trận thế như vậy.
Một canh giờ sau, Diệp Thành dưới lớp hắc bào đã quay về U Đô trong bình an vô sự, hành động của hắn không hề kéo theo sự chú ý của người khác.
Trên lầu ba ở Đổ Phường của nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh và Mục Lão đang chờ đợi trong sự nóng lòng, bọn họ không đuổi theo vì trước đó Diệp Thành đã truyền âm cho bọn họ, vả lại cho dù bọn họ có đuổi theo thì cũng vô ích.
So với bọn họ thì Niệm Vi lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao cô có thể không biết tới từng thần thoại và truyền thuyết ở đây, tất cả đều do Diệp Thành viết nên.
Khi còn ở Đại Sở, lúc gặp phải trận thế khủng khiếp hơn thế này mà Diệp Thành còn thoát được, hắn giống như sát thần từ địa ngục, lại giống như chiến thần chinh chiến Vạn Vực, con đường của hắn đi trải đầy máu và xương.
“Niệm Vi, chi bằng muội đi tìm lão tổ nhà muội?”, không biết từ bao giờ Mục Uyển Thanh mới nhìn sang Niệm Vi hỏi thăm dò.
“Đó là Thánh Chủ Thiên Đình, sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu”, Niệm Vi mỉm cười.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả”, Mục Uyển Thanh còn chưa nói xong thì bên ngoài cánh cửa đã vang lên tiếng người ngắt lời cô, Diệp Thành khoác hắc bào đi vào.
“Tiểu Hữu, ngươi thật là thần thông vượt trội đấy”, nhìn Diệp Thành vẫn bình an vô sự, Mục Lão của nhà họ Mục tặc lưỡi nhìn hắn, nói.
“Có gì đâu”, Diệp Thành xua tay.
Mục lão nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật, “một tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà có thể trảm diệt cả hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích của người quả là nghịch thiên, bao nhiêu người truy sát người như vậy, với trận thế lớn như vậy, ngươi làm thế nào mà có thể quay về đây thế?”
“Do ta chạy nhanh”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!