“Ngươi…”, một câu nói của Niệm Vi cũng khiến Mục Uyển Thanh phải giật mình đứng dậy, đôi mắt long lanh lần đầu tiên không hề mơ màng mang theo ý say, cô nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi…ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”
“Sao, không giống à?”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.
“Là Uyển Thanh có mắt không thấy núi Thái Sơn”, Mục Uyển Thanh tiến lên trước một bước rồi cũng quỳ một gối xuống đất giống Niệm Vi, sao cô có thể ngờ tới Hoang Cổ Thánh Thể mà cô mất bao công sức tìm kiếm lại ngay trước mặt mình.
“Cô đang làm gì vậy?”, Diệp Thành tiến lên trước.
“Mục Uyển Thanh cúi đầu mong đạo hữu ban tặng dòng thánh huyết, cho dù phải đánh đổi bằng giá nào ta cũng cam lòng”, Mục Uyển Thanh không dám đứng dậy, lời nói mang đầy hi vọng.
Diệp Thành bất lực nhìn sang Niệm Vi, trước đó Niệm Vi đã xin ý kiến của hắn mới nói ra bí mật về Hoang Cổ Thánh Thể nhưng hắn không ngờ Mục Uyển Thanh lại kích động đến mức quỳ xuống khiến hắn trở tay không kịp.
“Mục tỷ tỷ, mong tỷ đứng dậy đi, Thánh Chủ nhất định sẽ ra tay cứu Cửu Hoàng huynh”, Niệm Vi tiến lên trước đỡ Mục Uyển Thanh.
“Thật sao?”, Mục Uyển Thanh được đỡ dậy, cô nhìn Niệm Vi với khuôn mặt mang đầy hi vọng.
“Cửu Hoàng Tử chẳng phải là Nhược Thiên Huyền Vũ Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước sao?”, Diệp Thành nhìn sang Niệm Vi và Mục Uyển Thanh.
“Đúng vậy”, Niệm Vi mím môi, “Thánh Chủ đã nghe tới chuyện mà Cửu Hoàng Tử gặp phải ở U Đô chưa?”
“Đương nhiên nghe rồi, Cửu Hoàng Tử là thiên tài cái thế, được kì vọng vượt qua các tiền bối nhưng lại bị hãm hại, tu vi giảm sút vả lại bên ngoài còn đồn rằng là do Khô Nhạc ra tay”.
“Chính là ông ta”, không chỉ Mục Uyển Thanh mà đến cả Niệm Vi ở bên mặt mày cũng vô cùng tức giận, “đó là loại đan dược kịch độc, người ngoài không nhìn ra được, nó có khả năng huỷ hoại căn cơ của con người, chính là loại do đích thân Khô Nhạc luyện chế ra, ông ta cho rằng mọi chuyện ông ta làm sẽ không có sơ hở”.
“Chuyên huỷ đi căn cơ đạo tắc?”, Diệp Thành xoa cằm, “xem ra đây là huyết đan phệ đạo”.
“Ngươi biết đến đan dược đó sao?”, Mục Uyển Thanh nói với giọng bất ngờ.
“Ta từng nghe nói tới”, Diệp Thành gật đầu, “cho nên thánh huyết của ta có thể cứu được Nhược Thiên Huyền Vũ?”
“Có thể”, Mục Uyển Thanh kích động nhìn Diệp Thành, “chỉ cần có tinh huyết của Hoang Cổ Thánh Thể thì huynh ấy có hi vọng hồi phục”.
“Cô nghĩ đơn giản quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “mặc dù Hoang Cổ Thánh Thể là thần dược nhưng không phải vết thương gì cũng có thể chữa trị, đặc biệt là thương thế về đạo tắc căn cơ, đó là một loại tổn thương thuộc đạo thương, muốn dùng thánh huyết trị vết thương đặc thù thế này thì ta cũng chỉ có thể nói là hão huyền.”
“Nhưng ta từng tra trong cổ tích mà”, Mục Uyển Thanh vội nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!