Năm tháng vội vã, trăm năm đã trôi qua, cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng trước khi chết của Tịch Nhan, thê lương mà buồn bã, cô bé muốn hắn hứa kiếp sau cưới cô bé nhưng không biết trời cao vô tình liệu có cho cô bé kiếp sau không.
Dẹp bỏ suy nghĩ, Diệp Thành đi vào lầu các, dừng lại trước một chiếc bàn đá.
Phía bên kia bàn đá là một ông lão gầy gò, diện mạo nghiêm trang nhưng sắc mặt lại thâm trầm, từ đầu đến cuối đều xanh mét, ai không biết còn tưởng có người nợ ông ta tám trăm nguyên thạch ấy chứ!
Thân phận của người này không đơn giản, ông ta tên Nhạc Chân, là trưởng lão Linh Đan Các của U Đô, là đệ tử ký danh dưới trướng Khô Nhạc Chân Nhân, chỉ dựa vào thân phận này thôi đã khiến ông ta khác hẳn mọi người rồi.
“Tế lửa của ngươi ra đi”, Nhạc Chân khẽ nói.
Diệp Thành không nhiều lời, phất tay tế tiên hoả ra nhưng hắn đã đổi thành màu tím để che giấu tai mắt mọi người.
“Chân hoả thật thuần tuý”, mắt Nhạc Chân sáng lên, đến khi trở lại bình thường vẫn còn lấp lánh ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt ông ta.
“Tiền bối, vãn bối có tư cách tham gia không?”, Diệp Thành tỉnh bơ cất tiên hoả đi, hỏi Nhạc Chân.
“Đương nhiên là có”, Nhạc Chân nhẹ nhàng đáp, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Thành rồi đưa cho hắn một tấm ngọc bài có khắc số: “Nhỏ một giọt máu vào đây, chín ngày sau tới Vọng Thiên Các”.
“Đa tạ”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài rồi xoay người ra khỏi lầu các.
“Để mắt tới hắn”, Nhạc Chân nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi rồi truyền âm cho người phía sau: “Thấy hắn ra khỏi thành thì xử lý luôn”.
“Vậy chân hoả của hắn thì sao ạ?”
“Đương nhiên là phải mang về rồi”, Nhạc Chân cười nham hiểm: “Một tháng nữa sẽ là đại thọ của sư tôn, ta nghĩ chắc ông ấy sẽ rất thích món quà mừng thọ này”.
Ra khỏi lầu các, Diệp Thành cứ thế đi về phía trung tâm của thành, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận quay về tầng thứ nhất của U Đô.
Cả chặng đường Diệp Thành không dám ngó xung quanh, chủ yếu là vì hai bên đường có quá nhiều bảo bối khiến hắn nhìn mà ngứa tay, hiện giờ hắn không một xu dính túi nên hắn lựa chọn không nhìn ngó vì có nhìn cũng chẳng thể làm gì hơn.
Ấy?
Khi đang di chuyển, Diệp Thành bất giác dừng chân, hắn xoa xoa cằm nhìn toà lầu các bên cạnh.
Đó là một toà lầu các với đại khí dồi dào, bên trên còn treo cả tấm hoành phi trông rất thu hút ánh nhìn: Đổ phường (*Đổ phường: Nơi đánh cược)
Nhìn tấm hoành phi này khiến Diệp Thành bất giác nhớ tới chuyện năm xưa.
Khi đó hắn còn ở Đan Thành, trước khi diễn ra đại hội đấu đan hắn cũng đi đánh cược, nhờ có Tiên Luân Nhãn với sức mạnh bá đạo mà hắn đã thắng cược không ít khiến chủ của nơi cá cược không thể không ra mặt can thiệp, đó là lần đầu tiên hắn và Lăng Tiêu gặp mặt.
Hiện giờ lại tới nơi cá cược khiến hắn lại phát hiện ra một cách mới để kiếm tiền, dùng Tiên Luân Nhãn để cược tiền vẫn rất đáng tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!