Diệp Thành đương nhiên biết điều không dám lớn lối, muốn đánh bại tên này là chuyện đơn giản nhưng vấn đề là ở nơi này không phải chỉ có một mình hắn gác cổng, vả lại phía sau hắn còn có U Đô thâm sâu khó dò, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng còn không dám ngang ngược ở đây thì hắn càng không dám gây chuyện, mọi chuyện hành sự cẩn trọng vẫn hơn.
Thấy tên gác cổng nạt nộ, Diệp Thành gãi đầu lùi ra vài trăm trượng, cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nếu Đông Hoàng Thái Tâm mà thấy cảnh này thì sẽ rất phẫn nộ, đường đường là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, lập chiến công vì Đại Sở, bảo vệ vạn vực thương sinh, còn trảm cả Đại Đế mà lại bị một tên lính quèn canh cổng nạt nộ.
Tiểu hữu?
Khi Diệp Thành còn đang cảm thấy khó hiểu thì có người dùng đầu ngón tay chọc hắn một cái khiến hắn vô thức quay đầu.
Xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một lão già gầy như que củi với bộ răng vàng khè, mái tóc rối như tổ quạ, trông thế nào cũng chỉ hiện lên nét giảo hoạt, không hề có lấy nét tử tế.
Có điều mặc dù trông lão già này không được đáng tin nhưng đạo hành lại rất cao, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng thực thụ, và lão ta chính là minh chứng cho một đạo lý từ xưa tới nay: Không thể đánh giá con người qua tướng mạo.
“Có mua bảo bối không? Ta bán rẻ cho”, Diệp Thành đang thầm nghĩ thì lão già kia đã xoa xoa tay nhướng mày lên tiếng.
Nói rồi lão ta xắn vạt áo lên.
Mắt Diệp Thành chợt sáng hẳn, lúc này hắn mới nhận ra bên trong cánh tay áo của lão ta có càn khôn, mà càn khôn này còn tự hình thành một thế giới, bên trong dày đặc sao giống như một bầu trời sao mênh mông ẩn chứa rất nhiều bảo bối, có pháp khí đan dược, có cổ quyển và trận văn.
Diệp Thành càng nhìn càng kinh ngạc vì bảo bối được giấu trong ống tay áo của lão ta thực sự không hề ít, vả lại còn là vật bất phàm.
“Bảo tháp đó bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành thu ánh mắt lại rồi nhìn sang lão già.
“Không đắt, ba trăm thôi”, lão già giơ ba ngón tay lên.
“Ba trăm?”, Diệp Thành nói với giọng bất ngờ.
“Chê đắt thì ta có thể bớt một chút, hai trăm rưỡi, không bớt được nữa đâu”.
“Được”, Diệp Thành đáp gọn lẹ, tay hắn lại lần nữa lần mò trong ngực áo một hồi rồi lấy ra một viên linh thạch to chừng viên gạch, đây cũng là viên linh thạch mà hắn vừa mới ngưng tụ ra.
“Đây…đây là gì vậy?”, nhìn viên linh thạch trong tay Diệp Thành, lão già kia tỏ vẻ bất ngờ”.
“Linh thạch mà”.
“Linh…linh thạch?”, lão già nhếch miệng xua tay lùi về sau một bước rồi nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt có phần kì quái, nói thực thì sắc mặt Diệp Thành còn kì lạ hơn lão ta vì nhìn nét mặt lão ta và nét mặt của tên gác cổng thành ban nãy rõ ràng y hệt nhau.
“Này này tiểu tử”, lão già đặt một tay lên vai Diệp Thành và nhìn hắn với vẻ mặt đầy ý tứ: “Ngươi nói thật cho ta biết có phải ngươi vừa từ vùng nào hẻo lánh tới đây không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!