Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com


 

Gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, bóng lưng cô đơn, trong sự áy náy còn có sự thất vọng.  

 

Không biết nếu Hạo Thiên Huyền Chấn còn sống, nghe thấy câu này của Đông Hoàng Thái Tâm sẽ có phản ứng thế nào?  

 

Không biết Hạo Thiên Thi Nguyệt thầm thương sát thần Tần Vũ nghe thấy lời này của Đông Hoàng Thái Tâm, liệu có khóc vì vui mừng hay không?  

 

 

 

Trong màn đêm tĩnh lặng, Diệp Thành dừng lại bên ngoài Hằng Nhạc Tông.  

 

Từ xa, hắn đã nhìn thấy Đường Như Huyên ngồi trên đỉnh núi, mái tóc trắng của cô tung bay, trông cô như một bức tượng, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể thấy khuôn mặt tiều tuỵ của cô.  

 

Hằng Nhạc Tông đổ nát nhưng vẫn toả sáng quang hoa, chỉ là trống trải vô cùng, đầy rẫy tang thương.  

 

Diệp Thành bay lên đỉnh núi, không biết Đường Như Huyên đang nghĩ gì mà vẫn không phát hiện phía sau có người đi tới.  

 

Diệp Thành ngồi xuống, lấy bầu rượu từ trong ngực ra, nhưng không nói lời nào.  

 

Hằng Nhạc của ngày hôm nay, tính cả Nhược Hi trong lòng Đường Như Huyên thì cũng chỉ có ba người họ, tâm cảnh này khiến người ta cảm thấy bàng hoàng và cô đơn chưa từng có, nhìn khắp bốn phía cũng không còn thấy bóng dáng người xưa nữa.  

 

Diệp Thành không nhắc đến chuyện liệu Hùng Nhị có thể luân hồi hay không, vì hắn không chắc chắn, càng không chắc liệu Hùng Nhị có luân hồi đến Đại Sở hay không. Không phải hắn không muốn cho Đường Như Huyên hy vọng, mà hắn sợ hy vọng này đến cuối cùng còn tuyệt vọng hơn cả thất vọng.  

 

“Diệp sư huynh, ta muốn đến thế giới phàm trần”, thật lâu sau hắn mới nghe thấy Đường Như Huyên lên tiếng, giọng cô khàn đặc, mệt mỏi.  

 

“Được”, Diệp Thành khẽ đáp, cả ngày ở trong Hằng Nhạc Tông trống trải không một bóng người, nhìn vật nhớ người sẽ càng đau lòng hơn, tìm một nơi có người mới có một chút cảm giác được tồn tại.  

 

Một câu đối thoại đơn giản rồi hai người không nói thêm câu nào nữa, chỉ ngồi trên đỉnh núi đổ nát bất động như pho tượng, hai mắt mờ đi, hồi tưởng quá khứ trong những năm tháng đã qua.  

 

Không biết đến lúc nào Đường Như Huyên mới đứng dậy, bóng lưng cô đơn bước đi trên vùng đất rộng lớn vô biên.  

 

Diệp Thành lặng lẽ nhìn theo, hắn không ngăn cản nhưng trong lòng lại hy vọng có thể tìm được Hùng Nhị đầu thai chuyển thế, đưa hắn ta còn nguyên vẹn không chút hao tổn tới trước mặt Đường Như Huyên để họ nối lại tiền duyên.  

 

Nhược Hi đang ngủ say ở lại với Diệp Thành, đây là do hắn yêu cầu, hắn bảo Đường Như Huyên để cô bé ở lại với hắn.  

 

Dưới đêm trăng, Diệp Thành ngưng tụ vân đoàn rồi đặt Nhược Hi lên trên, sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.  

 

Hắn quan sát Nhược Hi thật kỹ, hắn cũng không biết mình đã dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn cô bé này bao nhiêu lần trong đêm khuya tĩnh lặng như thế này rồi, chỉ trách cô bé có một cái tên khác hẳn với mọi người: Nhược Hi.  

 

Diệp Thành không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.  

 

Khi Thần Huyền Phong và Hồng Trần chết đều nói một câu chưa hoàn chỉnh, vẻ mặt và lời nói trước khi chết của hai người giống hệt nhau, câu nói chưa hết lúc đó của họ đều có tên một người.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!