Nhưng trong mấy màn nước huyễn thiên khác lại truyền ra những âm thanh thế này, thu hút ánh nhìn của họ về phía đó, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong màn nước, sắc mặt họ lại tái đi.
Năm lãnh thổ lớn của Nam Sở cũng nổ ra trận huyết chiến kinh thiên động địa, Thiên Ma đã lẻn vào thông qua truyền tống vực môn.
Giết!
Hậu duệ cửu hoàng, chư vương các đời đều tham gia vào trận huyết chiến.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trận chiến thảm khốc, từng nhóm từng nhóm tu sĩ Đại Sở hoá thành huyết vụ, nhuộm đỏ vùng đất Nam Sở.
Trong đại điện trụ sở chính của Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết dàn dụa nước mắt, bà vẫn chăm chú ngẩng đầu nhìn lên Thái Cổ Tinh Thiên.
Bà ở đây nhìn những ngôi sao của chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên của quân viễn chinh Đại Sở lần lượt biến mất, mỗi ngôi sao là một sinh mệnh, trong đó có các sư huynh của bà, cả đời này không thể gặp lại nữa.
Sư phụ chết rồi, sư nương chết rồi, đồ nhi chết rồi, các sư huynh cũng đều đã chết, bà vô thức ôm lấy cánh tay, người không khỏi run lên, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và cô đơn như bây giờ.
Mà lúc này, bà vẫn đang nhìn thấy các vì sao liên tục biến mất.
Những ngôi sao đó là tu sĩ của Đại Sở, ngôi sao biến mất đồng nghĩa với việc họ đã tử trận, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng đông không thể đếm được, sắc mặt bà trắng bệch, trong trận chiến này, tu sĩ Đại Sở rất khó để trở mình được nữa.
Lúc này một người bước vào từ ngoài điện, chính là Phong Tế.
“Thánh chủ, người mà Thánh chủ cần tìm đã được đưa đến rồi ạ. Ta…”, Phong Tế chắp tay hành lễ, nhưng thấy Hồng Trần Tuyết nước mắt dàn dụa thì lại do dự không nói tiếp.
“Đưa vào đây”, nước mắt trên mặt Hồng Trần Tuyết lập tức bốc hơi, bà lại một lần nữa lấy lại vẻ lãnh đạm và uy nghiêm như thường ngày.
Sau đó, chín bóng người lần lượt bước vào đại điện.
Chín người này dáng người cao thẳng, khoác trên mình bộ áo giáp như những tướng quân, trên người có sát khí, khuôn mặt bể dâu, điều kỳ lạ là tất cả đều là người phàm.
Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi trong chín người này có một người mà hắn biết.
Đó là đại tướng quân uy phong của nước Triệu ở thế giới phàm trần: Sở Hùng.
Năm xưa, Diệp Thành xuống núi tu luyện chạm trán với Huyết Vu rồi bị thương nặng, chính Sở Hùng đã xông tới, vung đao lên chém chết Huyết Vu đó.