Vù! Vù! Vù!
Chư thiên luân hồi đang xoay chuyển không ngừng.
Vù! Vù! Vù!
Cơ thể Thiên Ma Đại Đế cũng run lên, sau khi chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn không ngừng hiến tế chư thiên luân hồi thì tu vi của ông ta từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Đế tầng thứ chín, từ tầng thứ chín xuống tầng thứ tám rồi dần dần xuống tầng thứ bảy, thứ sáu, thứ năm.
Thiên Ma Đại Đế vẫn coi như không hề hấn gì, ông ta nhìn về phía Thiên Huyền Môn với ánh mắt đầy hứng thú.
Đây chính là sự cao ngạo của một vị đế, mặc dù bị trấn áp tu vi nhưng ông ta cũng tự nhận là vô địch chư thiên, nỗi cô đơn vô hạn khiến ông ta rất muốn cho Đại Sở một cơ hội, hi vọng Đại Sở có thể xuất hiện kẻ có thể đối đầu với ông ta, có thể địch lại ông ta, như vậy mới thêm phần hứng thú.
Phụt! Phụt! Phụt!
Người của Thiên Huyền Môn vẫn lần lượt bay đi.
Đông Hoàng Thái Tâm và một nhóm lão bối chuẩn đế máu me nhơ nhuốc, những tu sĩ chuẩn đế còn trẻ đã bắt đầu hiến tế.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc trấn áp tu vi của Đại Đế và bọn họ cũng chưa từng thử làm việc này trước đó.
Thế nhưng bọn họ phải liều, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế đủ để có thể dẹp bằng cả Đại Sở, nếu Đại Sở bị công phá, Thiên Ma tìm tới cửa của Chư Thiên Vạn Vực, với tình hình của Chư Thiên Vạn Vực khi không có cảnh giới đại đế trấn thủ như hiện giờ thì một khi Thiên Ma tấn công, đó sẽ là kỉ nguyên hắc ám kéo dài tới vô tận.
Vù!
Sau khi hàng ngàn hàng vạn quân của Thiên Huyền Môn hoá thành huyết vụ, tu vi của Thiên Ma Đại Đế cũng từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Đại Thánh, từ cảnh giới Đại Thánh bị giáng xuống cảnh giới Thánh Vương, từ cảnh giới Thánh Vương lại bị giáng xuống cảnh giới Thánh Nhân.
Thấy vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên liền đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp đó, bọn họ lại lần nữa cầm sát kiếm, tiến tới bên cạnh Diệp Thành. Thái Hư Cổ Long kéo Diệp Thành, Tử Huyên kéo Sở Linh lập tức quay người bay về hư thiên phía nam như đạo thần mang.
Thiên Ma Đại Đế nghiêng đầu nhìn bóng hình người ở tứ phương với ánh mắt hào hứng nhưng ông ta lại không ra tay luôn.
Ông ta không ra tay không có nghĩa là Thiên Ma binh không ra tay.
Lúc này, Thiên Ma đã như biển đen cuộn trào muốn thôn tính bọn họ ngay tức khắc.
“Chúng ta còn có đường lui không?”, giọng Diệp Thành khản đặc, rõ ràng hắn đang mất hết niềm tin.
“Có”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng quả quyết sau đó chém ra một kiếm mở đường máu, “nếu như đại trận chư thiên luân hồi có thể trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế xuống cảnh giới Thiên thì chúng ta vẫn còn hi vọng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!