Roẹt!
Ngô Trường Thanh vừa dứt lời, chỉ nghe có tiếng gió vụt qua, Chu Ngạo của Chính Dương Tông đã lên chiến đài.
Giống như phong thái khi đối đầu với Nhiếp Phong, hắn ta liếc mắt nhìn về phía Hằng Nhạc Tông, đảo mắt một lượt, cuối cùng nhìn Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư muội, nếu nhận thua thì có thể không lên chiến đài”.
“Hiếm khi được tỷ thí với sư huynh, giao lưu vài chiêu cũng tốt”, Nam Cung Nguyệt lên tiếng với vẻ mặt thản nhiên, cô bay lên chiến đài.
“Yên tâm, sư huynh rất biết thương hoa tiếc ngọc”, Chu Ngạo mỉm cười, trong ánh mắt rõ vẻ gian tà.
Vút!
Đáp lại hắn là âm thanh sắc lạnh của thanh linh kiếm trong tay Nam Cung Nguyệt, thân pháp của cô nhẹ nhàng, tốc độ nhanh chóng, mới đó mà đã sát phạt tới phía trước mặt Chu Ngạo, nhát trường kiếm uy lực cứ thế chĩa về phía Chu Ngạo.
Chu Ngạo nhếch miệng cười lạnh lùng, trước tiên hắn sử dụng Tiên Thiên Canh Khí tụ lại trong lòng bàn tay, giây phút nhát kiếm của Nam Cung Nguyệt sắp đâm vào cơ thể mình, hắn mới bắt trọn thanh kiếm trong tay.
Vút! Vút! Vù!
Thanh trường kiếm của Nam Cung Nguyệt rung lên nhưng không thể nào làm Chu Ngạo bị thương, ngược lại còn bị Chu Ngạo đẩy lùi về sau.
Sau khi đứng vững lại, phần trán của Nam Cung Nguyệt mới có linh quang hiển hiện, một miếng ngọc ấn bay ra, nhanh chóng biến to lên, lấp lánh ánh sáng và cứ thế bay về phía Chu Ngạo.
Chu Ngạo nhếch miệng cười giễu cợt, sau đó hắn triệu gọi binh khí bản mệnh, và binh khí bản mệnh của hắn là cái lư đồng.
Bang! Keng!
Ngọc ấn và lư đồng va chạm vào nhau, âm thanh mỗi lần va chạm nhau vang lên chói tai.
Bên dưới, Nam Cung Nguyệt và Chu Ngạo đồng thời di chuyển, sử dụng thủ ấn, chĩa kiếm về phía đối phương, sau đó, “vút” một tiếng, kiếm ảnh bao quanh chiến đài, cả hai thi triển kiếm trận khủng khiếp của mình.
Rầm! Bịch!
Trận đại chiến trong phút chốc lên cao trào, Nam Cung Nguyệt và Chu Ngạo dùng đến bí pháp, thế nhưng có thể thấy ngay từ đầu Nam Cung Nguyệt đã lép vế hơn, đến cả Nhiếp Phong còn không phải đối thủ của Chu Ngạo thì cô đương nhiên càng không có cơ hội đáp trả.
Không tới hai mươi chiêu, cơ thể mảnh mai của Nam Cung Nguyệt đẫm máu.
“Đáng chết, căn bản không phá được phòng ngự của Chu Ngạo”, trên vị trí ngồi, Tư Đồ Nam nhiều lần mắng chửi.
“Có thể là đệ tử chân truyền đệ nhất của Thanh Vân Tông không phải đơn giản đâu”, Diệp Thành ở bên trầm ngâm: “Muốn phá được Tiên Thiên Canh Khí ngoại trừ thực lực phải trên Chu Ngạo ra thì cũng phải có chiêu mạnh như Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong sư huynh”.
“Công pháp của Nam Cung sư tỷ còn non tay, căn bản không thể phá được những đòn công kích của Chu Ngạo”, Dạ Như Tuyết thở dài bất lực.
Phụt! Phụt!
Nhìn Nam Cung Nguyệt không ngừng phun máu trên chiến đài, mọi người thật sự không nhẫn tâm nhìn tiếp.
Đây là trận quyết đấu không hy vọng, chiến tới hiệp tứ năm mươi, linh lực của Nam Cung Nguyệt đã cạn kiệt, điều đáng buồn là từ khi bắt đầu trận chiến đến bây giờ, cô chưa từng phá được phòng ngự của Chu Ngạo.
Nam Cung Nguyệt cuối cùng cũng không thể địch lại nổi những đòn tấn công của Chu Ngạo nên nhận thua.
“Vô vị”, Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi tức tối mắng chửi: “Ta đây ưng mấy tiểu tử kia thì tên nào tên nấy đều bị đánh bại, xem mà bực mình”.
“Không phải vẫn còn Diệp Thành sao ạ?”, Bích Du ở bên nói bâng quơ.
“Hắn?”, Gia Cát Vũ nhếch miệng: “Tiểu tử này có mặt để góp vui thôi, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên chạy tới đây xem náo nhiệt, thật không biết đầu tên tiểu tử Dương Đỉnh Thiên kia có bị úng nước không nữa”.
“Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, Thanh Vân Tông Vương Xuyên lên chiến đài”, khi cả hai còn đang mải trò chuyện thì giọng nói của Ngô Trường Thanh đã lại vang lên.
Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng đứng dậy thoắt di chuyển và xuất hiện trên chiến đài với vẻ mặt không chút biểu cảm, từ hôm qua tới giờ, cô ta chưa hề nói bất cứ câu nào.
Phía đối diện, Vương Xuyên của Thanh Vân Tông cũng nhảy lên chiến đài nhưng hắn nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt hết sức căng thẳng, còn chưa khai chiến hắn đã thấy run sợ rồi.
“Đó là đệ tử chân truyền xếp thứ tư của Thanh Vân Tông, lần này không phải hắn sẽ bại nhanh chóng như Dương Bân chứ?”
Tứ phía vang lên tiếng tiếng bàn tán xôn xao, vả lại sau đó bọn họ còn liên tưởng tới cảnh tượng Cơ Tuyết Băng ra tay lần trước. Dương Bân – đệ tử chân truyền thứ bảy của Hằng Nhạc Tông chưa ra nổi một chiêu đã bại, vả lại còn bị đánh bại bởi một khúc nhạc.
Hiện giờ là Vương Xuyên, đệ tử xếp thứ tư của Thanh Vân Tông, xét về thực lực thì còn mạnh hơn Dương Bân rất nhiều. Trận quyết đấu này đương nhiên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả đều muốn xem xem Vương Xuyên có thể trụ được mấy hiệp trong tay Cơ Tuyết Băng.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn sang Phục Nhai ở bên với vẻ mặt đầy hứng thú: “Phục Nhai, ngươi thấy trận chiến này Vương Xuyên có thể trụ được mấy hiệp?”
“Cái này ấy mà”, Phục Nhai vuốt râu trầm ngâm, hồi lâu mới lên tiếng: “Ít nhất trong ba hiệp sẽ không bại, thực lực của tên Vương Xuyên đó cũng không vừa”.
“Ta cược hắn ta không trụ được một hiệp”, Đông Hoàng Thái Tâm nở nụ cười ý tứ.
Khi cả hai đang nói chuyện thì Cơ Tuyết Băng bên dưới chiến đài đã phất vạt áo, một cây đàn cổ lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô ta.
Lại dùng đàn?
Hành động này của Cơ Tuyết Băng khiến cho tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng và kẻ kinh ngạc nhất chính là Dương Bân của Chính Dương Tông, sau khi thấy Cơ Tuyết Băng lấy ra cây đàn cổ thì tỏ vẻ sợ hãi như nhớ về sự khủng khiếp của nó.
Trên chiến đài, Vương Xuyên thấy vậy thì mặt mày tôi độc, lập tức ra tay. Hắn lật tay lấy ra linh kiếm như muốn chiến đấu ngay lập tức, không cho Cơ Tuyết Băng có thời gian đụng tới cây đàn kia.
Vút…!
Có điều, hắn còn chưa di chuyển thì âm thanh Cơ Tuyết Băng gảy đàn đã vang lên, còn bàn chân vừa giơ lên của Vương Xuyên trong chốc lát không còn sức lực, cả cơ thể hắn đứng bất động trên chiến đài.
“Đây…”, tứ phía vang lên tiếng ồ kinh ngạc.
Tất cả mọi người thấy biểu cảm này của Vương Xuyên thì giống như thấy một cái xác không hồn, hắn cứ ngây dại đứng đó, hai tay buông thõng, thần sắc mê man, đôi mắt đờ đẫn, đến cả sát kiếm trong tay cũng rơi xuống.
“Lại là một tên nữa chịu trận”, phía này, Gia Cát Vũ xoa xoa tay gãi đầu bất lực.
“Không có gì bất ngờ”, Bích Du ở bên mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn nói một câu và khẽ cau mày.
“Thật kinh người”, Thượng Quan Bác tặc lưỡi, “Vương Xuyên là đệ tử chân truyền thứ tư của Thanh Vân Tông, còn chưa ra tay đã bị tiếng đàn của Huyền Linh Chi Thể kiểm soát. Cơ Tuyết Băng đó không đến mức phải mạnh thế này chứ?”
“Xem ra sự lo lắng của lão tổ gia gia không phải không có đạo lý, Huyền Linh Chi Thể này rõ ràng là mạnh bất thường”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng kinh ngạc: “Nếu như con đối đầu với cô ta thì cũng rất dễ trúng chiêu”.
“Sự thần thông của Tuyết Băng thực sự khiến người ta phải kinh ngạc”, Thành Côn ngả người trên ghế nhìn ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người mà nhếch miệng cười.
Hiện giờ, người khó coi nhất chính là Công Tôn Chí chưởng giáo Thanh Vân Tông, mặc dù ông ta biết Vương Xuyên không phải đối thủ của Cơ Tuyết Băng nhưng lại không thể ngờ nổi hắn vừa lên chiến đài đã bị trấn áp luôn như vậy.
Nên biết rằng tu vi và thực lực của Vương Xuyên không hề yếu, đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư, nếu như dễ dàng bại trận như vậy thì người làm tông chủ như ông ta chẳng khác gì ăn cái bạt trước đám đông cả.
“Huyền Linh Chi Thể kia thật sự đáng sợ như vậy sao?”, Công Tôn Trí tái mặt, hai tay nắm chặt lại vang lên âm thanh rắc rắc.
“Con không chắc có thể thắng được cô ta”, ở bên, đệ tử chân truyền đứng đầu của Thanh Vân Tông là Chu Ngạo cũng lên tiếng: “Cô ta cho con cảm giác rất áp lực, cảm giác áp lực này còn hơn cả Hoa Vân của Chính Dương Tông nữa”.
“Hy vọng con sẽ không gặp cô ta trên chiến đài”, Công Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu.
Cũng giống như ông ta, sắc mặt của nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên cũng hết sức nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!