“Có cảm xúc gì không?”, nhìn Đường Như Huyên và Hùng Nhị đi lên, Sở Linh quay sang hỏi Diệp Thành.
“Thời gian trôi thật nhanh”, Diệp Thành khẽ cười, trong mắt đầy vẻ hoài niệm.
Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Hùng Nhị là ở Tàng Thư Các, khi đó họ đều là thiếu niên trẻ trung.
Lúc ấy hắn vẫn chỉ là đệ tử thực tập ngoại môn của Hằng Nhạc, năm tháng trôi qua, đệ tử thực tập năm đó giờ đã là đế vương của Đại Sở, Hùng Nhị năm đó giờ cũng đã là cao thủ nổi danh một phương.
Cũng giống như hắn, đám Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng cũng đều thở dài xúc động.
Quá khứ như mây khói, chớp mắt như giấc mơ, họ đều đã mất đi vẻ non nớt, ngây thơ thời niên thiếu, trải qua năm tháng mài giũa, đi đến hiện tại trên người họ đều toát lên vẻ thăng trầm.
Động phòng!
Khi mọi người đang cảm khái thì Hùng Nhị và Đường Như Huyên đã hoàn thành nghi lễ bái đường dưới tiếng hô của người điều khiển nghi thức buổi lễ.
Uống!
Cảnh tượng sau đó trở nên mất kiểm soát.
Hiếm lắm mới có được cơ hội, đám mặt dày Tạ Vân mặc sức chơi khiến người nhà họ Hùng không thể nhìn thẳng.
Thời gian chầm chậm trôi, màn đêm dần buông xuống.
Người tới chúc mừng lần lượt ra về, ngọn núi khổng lồ cũng dần trở nên trống trải.
Hùng Nhị bị ép uống say bí tỉ, sau khi giải rượu thì chạy vào phòng tân hôn.
A…!