“Không phải là vấn đề về đan phương”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, “vấn đề nằm ở chính bản thân người”.
“Có nghĩa là sao?”, không chỉ Đan Thần mà đến cả phía Đan Nhất cũng đồ dồn ánh mắt về phía này.
“Tiền bối và con âm dương không cân bằng”, Diệp Thành chậm rãi nói.
“Không cân bằng?”, phía Đan Nhất sững người.
“Ta hiểu rồi”, Đan Thần cau mày như nghĩ thông một số điều, “có lẽ là vì thuật luyện đan của ta kém hơn vãn bối một chút nên âm dương ngay từ đầu đã không ở trạng thái cân bằng, âm dương không thể cân bằng, tứ tượng bát quái cũng mất đi cân bằng”.
“Quả thực đúng như tiền bối nói”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Vậy thì phải tìm một người có thuật luyện đan ngang bằng với Diệp Thành thay Đan Thần mới được”, Đan Nhất hỏi thăm dò.
“Hoặc có thể nói tìm một người khác ngang hàng với Đan Thần và thay thế Diệp Thành”, một trưởng lão tóc bạc lên tiếng, “cho dù thế nào thì phải dựa vào người thuộc âm dương lưỡng nghĩa, thuật luyện đan không được kém hơn”.
“Vậy thì không dễ tìm tí nào”, Đan Nhất gãi đầu, “thuật luyện đan của ta còn kém hơn Đan Thần một chút, thuật luyện đan của Đan Thần lại kém hơn Diệp Thành một chút, hai người họ là luyện đan sư đẳng cấp đứng đầu Đại Sở, ở Đại Sở hiện giờ không thể tìm ra luyện đan sư ngang hàng với hai người họ”.
“Không, vẫn còn một người”, Diệp Thành lên tiếng.
“Là ai?”, phía Đan Thần lập tức quay sang nhìn Diệp Thành.
“Sư thúc tổ của chư vị tiền bối: Đan Ma”.
“Đan Ma?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều sáng mắt, nhưng trong chốc lát lại chợt tối sầm mặt lại, ân oán năm xưa bọn họ vẫn còn nhớ như in, trận huyết kiếp đó suýt chút nữa đã nhấn chìm Đan Thành, có quá nhiều luyện đan sư của Đan Thần bị cuốn vào trận chiến đại nạn đó, mọi thứ đều vì Đan Ma mà ra.
“Nếu không nói đến ân oán thì thuật luyện đan của sư thúc tổ quả thực ngang ngửa với Diệp Thành”, hồi lâu, Đan Thần mới hít vào một hơi thật sâu phá tan bầu không khí im ắng ở đây.
“Ta không có sư thúc tổ như vậy”, một trưởng lão tóc bạc hắng giọng.
“Không có ông ta chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”, phía Đan Nhất cũng quả quyết.
Thấy vậy, Đan Thần lại nhìn sang Diệp Thành, “ngươi từng nói viên Thiên Tịch Đan mà Thiên Huyền Môn đưa ra chính là do một người luyện chế ra không nhờ tới sự giúp đỡ của những luyện đan sư khác, vậy thì liệu có khả năng một mình ngươi có thể luyện ra Thiên Tịch Đan không?”
“Đợi đã”, nghe Đan Thần nói xong, Đan Nhất liền ngắt lời, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có biết ai luyện chế ra Thiên Tịch Đan không?”