Nhưng đây vẫn chưa phải điều khó giải quyết nhất, điều khó khăn nhất là họ vừa ra khỏi vùng đất nguy hiểm thì trong vùng đất ấy liền có hắc khí tụ lại thành hai bóng người, một người không có đầu, tay cầm rìu chiến, bóng dáng còn lại là quái vật tay cầm chiến mâu, so với tà linh thì hai người họ mạnh hơn rất nhiều.
“Dẫn họ đi”, Thái Hư Cổ Long ngăn người không đầu cầm rìu chiến, Tử Huyên ngăn quái vật cầm chiến mâu.
Đại chiến lập tức nổ ra, mạnh như Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long mà vẫn bị hai người quái dị kia áp chế.
Chết tiệt!
Diệp Thành thầm mắng nhưng không bước ra tham chiến mà phất tay cuốn hậu duệ cửu hoàng đi thẳng ra khỏi núi.
Chẳng mấy chốc tà linh lại xông tới, hơn nữa số lượng còn không ít.
Cút!
Diệp Thành quát lạnh một tiếng, một kiếm chém bay đầu một tà linh, một chưởng nghiền nát tà linh thứ hai.
Trấn áp!
Có quá nhiều tà linh, hơn nữa con nào cũng vô cùng mạnh, đến nỗi Diệp Thành buộc phải ngự động pháp khí cảnh giới Thiên quét ra thần mang, từng nhóm từng nhóm tà linh hoá thành tro bay, nhưng rồi lại có tưng tốp từng tốp tà linh xông đến.
Phụt!
Diệp Thành bị thương, trong lúc vô tình hắn va phải một bộ xương, sát khí lưu lại trên đó cứa vào Thánh thể của hắn tạo thành một vết thương sâu hoắm, sát khí màu đen ấy nhanh chóng hoà tan tinh khí của hắn khiến vết thương không thể lành lại.
Hu hu hu…!
Tà linh lại tấn công, tiếng than khóc như ma chú khiến thần hải Diệp Thành ong ong, nếu không có Đan Tổ Long Hồn trấn áp oán niệm thì có thể Diệp Thành sẽ ngã xuống ngay lập tức.
Phía sau hắn, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên vừa chiến vừa chạy, người không đầu cầm rìu chiến và quái vật cầm chiến mâu bị đánh tan, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại ngưng tụ nên hai người xua đuổi rất vất vả.
Thấy thế Diệp Thành chợt nảy ra một ý tưởng, dường như nghĩ tới điều gì.
Hắn chợt dừng lại, miệng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.
Om mani padme hum…
Phật âm uy nghiêm mà cổ xưa vang lên, hoà cùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn của Diệp Thành khiến cho đám tà linh đang nhào tới phải ôm đầu, tiếng gào khóc càng lớn hơn, đau đớn đến mức cơ thể vặn vẹo.
Tốt lắm!
Hai mắt Diệp Thành sáng rực, hắn vừa niệm Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vừa không ngừng lao ra ngoài.