Diệp Thành bước ra, lùi về sau trong nháy mắt, nhưng thanh sát kiếm đó như hình với bóng, tựa như không đâm xuyên đầu hắn thì không dừng lại, mũi kiếm cách đầu mày Diệp Thành năm tấc nhưng đầu mày của hắn đã bị một luồng sát khí lạnh lẽo cứa rách, máu vàng bắt đầu chảy ra.
“Tịch Diệt thần thông cứ thế khoá ta lại luôn sao?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn vừa lùi lại vừa tự lẩm bẩm.
“Để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”, giọng nói âm u, hư ảo vang lên từ sau lưng Diệp Thành, thanh sát kiếm đen kịt thứ hai xuất hiện, bay thẳng về sau gáy hắn với uy lực huỷ diệt.
“Diệp Thành, để xem Thiên Chiếu của ngươi nhanh hay Phi Lôi Thần của ta nhanh”.
Giọng nói hư ảo mà lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời, tất cả mọi người đang xem chiến đều ngây ra một lúc, nhất thời ngơ ngẩn xuất thần, vì Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều vẫn còn đang đứng trên hư thiên, chưa hề di chuyển.
“Chuyện… Chuyện gì xảy ra lúc trước vậy?”, có người ngơ ngác hỏi.
“Họ chiến đấu bằng ý niệm”, có người tu vi cao thâm thong dong nói: “Điều khiến ta ngạc nhiên là trận chiến ý niệm của họ mà cũng để chúng ta nhìn thấy, tu vi của hai người họ vượt xa sức tưởng tượng của ta”.
“Hai người đều đang dò xét lẫn nhau, nhưng trận chiến ý niệm khi nãy có vẻ Diệp Thành đã rơi vào thế bất lợi”, có người suy tư: “Trước và sau đều phải đối mặt với đòn tuyệt sát, khả năng cao hắn không tránh được”.
“Ngươi coi thường Thánh chủ Thiên Đình quá đấy”.
“Màn khởi động đến đây là kết thúc”, giữa những tiếng bàn luận, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, đôi mắt tĩnh lặng chết chóc ánh lên tia nham hiểm, âm u.
“Vẽ vời thêm chuyện”, Diệp Thành thờ ơ lên tiếng, một bước Súc Địa Thành Thốn lập tức vọt tới trước mặt Thánh tử Thần Triều, hắn giơ tay vung ra một đạo đại ấn, đại ấn nặng như núi, còn chưa hạ xuống mà một khoảng hư thiên đã sụp đổ.
Trong mắt Thánh tử Thần Triều đầy vẻ nhạo báng, ông ta biến mất rồi lại xuất hiện, tung một kiếm tuyệt sát từ sau lưng Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành ung dung, hắn di chuyển một bước, trở tay tung chưởng đánh về phía sau, tuy không đánh trúng Thánh tử Thần Triều nhưng cũng khiến ông ta bị đẩy lùi ra sau, rồi trong nháy mắt ông ta lại biến mất.
“Như Hình Với Bóng”, Đại Sở Hoàng Yên đứng trên hư thiên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu so sánh thân pháp thì Diệp Thành yếu hơn một chút”.
“Nhưng nếu dốc toàn lực thì Thánh tử Thần Triều còn kém xa lắm”, Long Đằng nhẹ giọng cất lời: “Đây là nhược điểm của sát thủ, bị bắt một lần, một đòn cũng đủ khiến ông ta bị thương nặng, thậm chí là bị giết ngay tại chỗ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!