Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 Liễu Dật nhìn quanh phía dưới một lượt, giọng nói ấm áp vang vọng trong không gian rất lâu.  

 

A…!  

 

Hắn ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ Ngọc Nữ Phong, khiến đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ.  

 

“Xuất… Xuất phát thôi!”  

 

Liễu Dật ho khan rồi lại nói. Mỗi người trước khi đi vào đại điện của Hằng Nhạc Tông đều nhìn về hướng Ngọc Nữ Phong với vẻ mặt kỳ quái.  

 

Mọi người phản ứng lại sau đó lần lượt đi theo, ai nấy miệng đều lẩm bẩm, vẻ mặt cũng đặc sắc như Liễu Dật, nếu họ đoán không nhầm thì tiếng hét thảm lúc trước chính là của Diệp Thành.  

 

Phải nói thế nào đây? Thánh chủ của Thiên Đình đúng là Thánh chủ của Thiên Đình, đến tiếng gào thét cũng bá khí như vậy.  

 

Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đũng quần, nước mắt lưng tròng, xem ra lúc trước đã bị đánh rất mạnh: “Sở Huyên, người ra tay thật đấy à!”   

 

“Tỷ, tỷ làm gì vậy?”, người lên tiếng đầu tiên là Sở Linh, cô ngồi xổm dưới đất thương hại nhìn Diệp Thành.  

 

Cảnh tượng hôm nay cô đã nhìn thấy hết, sáng sớm cô còn đang cười đùa với Diệp Thành, Sở Huyên vừa ngủ dậy đã đi tới, không nói lời nào đá thẳng vào đũng quần Diệp Thành.  

 

Oa! Đau quá!  

 

Diệp Thành tội nghiệp khóc ngay tại chỗ, dù là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, bị đá vào nơi đó thì cảm giác cũng vẫn rất vi diệu.  

 

“Diệp Thành, ngươi không bị đá hỏng chứ!”, Sở Linh vỗ vai Diệp Thành.  

 

“Là hắn giở trò lưu manh trước”, cách đó không xa, Sở Huyên vừa giận vừa xấu hổ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, dù là phu thê nhưng bị làm vậy bất cứ nữ nhân nào cũng khó chấp nhận được, phải không!  

 

“Giở trò lưu manh?”, Sở Linh sửng sốt, vô thức nhìn Diệp Thành.  

 

“Trời đất chứng giám, lão tử không giở trò lưu manh”, Diệp Thành muốn khóc mà không ra nước mắt, khuôn mặt rối rắm.  

 

“Còn nói không có! Vậy tại sao tối qua ngươi lại làm ta ngất đi?”  

 

“Nhưng ta không làm gì cả”.  

 

“Quỷ mới tin ngươi”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành rồi quay người đi vào Ngọc Linh Các, trước khi đi còn xoa chân, bây giờ cô mới thấy sao đau thế!  

 

“Đi rồi, đừng giả vờ nữa”, thấy Sở Huyên đã đóng cửa phòng, Sở Linh mới che miệng cười trộm nhìn Diệp Thành.  

 

“Đi rồi à?”  

 

“Đi rồi”.  

 

“May mà ta thông minh, đã chuẩn bị trước”, Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy, chẳng hề hấn gì, hắn thuận tay lấy một thứ cứng rắn từ trong đũng quần ra, ném cho Sở Linh: “Tặng nàng đó”.  

 

“Ngươi giữ lại mà dùng lần sau đi!”, Sở Linh lại ném trả, đầu tiên cô nhìn về phía Ngọc Linh Các rồi lại chọc chọc ngón tay vào người Diệp Thành: “Này, tối qua ngươi làm gì tỷ tỷ ta vậy?”  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!