“Nhưng ngọc bài linh hồn đã vỡ thì giải thích thế nào?”, vài người bắt đầu đưa ra thắc mắc của mình.
“Tám phần là do thời gian lâu rồi nên ấn kí linh hồn lạc ấn trên ngọc bài linh hồn đã phai mờ”.
“Vậy ngươi có biêt sư tôn của chúng ta đi đâu không?”, cả bốn người sốt ruột, hơi thở gáp gáp nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho bọn họ đáp án chính xác.
“Sau khi vãn bối tỉnh lại thì ông ấy đã đi rồi”, Diệp Thành bất lực lắc đầu.
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết lập tức quay người, bà ta định bước ra khỏi Thiên Đình.
Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn bước đi, di chuyển nhanh như ma quỷ chắn trước người Hồng Trần Tuyết, “tiền bối đang làm gì vậy?”
“Đi tìm sư tôn của ta”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
“Trước khi chưa làm rõ được mọi chuyện thì ta không thể để tiền bối đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, mang theo uy nghiêm của một vị Vương, “ta từng nói rồi, hiện giờ ông ấy thần trí không ổn định, đến cả ta cũng bại đến mức mơ hồ, thì tiền bối cho rằng mình có thể tiếp được mấy chiêu của ông ấy?”
“Ông ấy là sư tôn của ta, sẽ không làm hại ta”, Hồng Trần Tuyết càng tỏ vẻ lạnh lùng hơn, bà ta đã quên đi thân phận của mình.
“Tiền bối hiểu sư tôn của mình thế nào? Tiền bối có thực sự hiểu ông ấy không?”, Diệp Thành trầm giọng.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành giơ tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới, “đây là thánh vật của Viêm Hoàng nhưng tiền bối có biết sau khi gặp sư tôn của các vị thì nó có phản ứng thế nào không? Nó rung lên, vì sao lại rung lên, vì nó sợ, ông ấy là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thánh vật của Viêm Hoàng lại có phản ứng như vậy sao?”
Hồng Trần Tuyết khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn nhoà nước mắt, có lẽ bà ta quá nặng tình khiến mình mất đi lý trí.
“Ta không phủ nhận ông ấy là sư tôn của các vị”, Diệp Thành chậm rãi, nói với giọng ôn hoà, “nhưng ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, thánh vật của Viêm Hoàng sợ ông ta, vậy thì đó chính là minh chứng rõ ràng nhất”.
“Việc này để ta điều tra”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng.
“Tiền bối đã mất đi sự lạnh lùng cần có của một tu sĩ làm tình báo, ta không thể giao việc này cho tiền bối được”, Diệp Thành lập tức từ chối.
“Vậy thì giao cho chúng ta”, ba người phía Chung Quy lần lượt tiến lên trước.
“Ba vị tiền bối cũng không được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “không chỉ các vị mà tất cả những người có liên quan đến tiền bối Hồng Trần không được tham gia vào việc này, các vị căn bản không biết ông ấy đáng sợ đến mức nào”.
Thánh Chủ Thiên Đình đã nói vậy nên bốn người bọn họ chỉ có thể chấp nhận, chỉ biết đứng đó thẫn thờ như những bước tượng được điêu khắc.