Sau khi Thái Hư Cổ Long đi, Diệp Thành ở lại trong lầu các rất lâu.
Đêm nay là một đêm phi thường, hắn đã hiểu thông được rất nhiều thắc mắc trước kia, cũng biết được rất nhiều bí mật.
Nhưng hắn vẫn có điều che giấu Thái Hư Cổ Long, chẳng hạn như sự xuất hiện của Hồng Trần và tung tích của Tiên Luân Nhãn, không phải hắn cố ý che giấu mà vì có rất nhiều chuyện, hắn cần phải từng bước chứng minh.
Không biết đến lúc nào Thánh nữ Tinh Nguyệt lại đi vào, thấy Diệp Thành đang trầm tư thì không dám quấy rầy.
“Hắn chỉ ngủ say thôi”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới cười an ủi.
“Vậy khi nào hắn mới tỉnh lại?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng, mong Diệp Thành có thể cho mình một câu trả lời chính xác.
“Ta đang nghĩ cách”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Nhưng cô yên tâm, bản thể là ta bình an vô sự thì hắn sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Đa tạ”, Thánh nữ Tinh Nguyệt chắp tay cảm ơn.
“Điều… Điều nên làm thôi”, vẻ mặt Diệp Thành hơi kỳ lạ. Hình như đây là đạo thân của ta mà, cô nói cảm ơn làm ta cứ thấy kỳ kỳ, người không biết còn tưởng cô là đạo thân ấy chứ.
Đương nhiên hắn sẽ không so đo những điều này.
Hắn vẫn rất lạc quan chuyện của đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, dù cô đã biết Diệp Tinh Thần là đạo thân nhưng vẫn ở đây trông chừng bên cạnh hắn, tình nghĩa này đủ nói lên tất cả.
Hắn rời khỏi lầu các, lại trở về Ngọc Nữ Phong.
Hắn là bản thể mà lại không tìm ra manh mối trong chuyện của đạo thân Tinh Thần, những lời vừa nãy chỉ là tạm thời an ủi Thánh nữ Tinh Nguyệt mà thôi.
Hắn lại đứng trên đỉnh núi, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Bây giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tàn tạ, trên thân đại đỉnh toàn là vết kiếm, binh khí đang ngủ say không còn thiên âm đại đạo vang vọng như lúc trước, tựa như một đống sắt vụn khiến người nhìn xót xa.
Hửm?
Khi hắn chuẩn bị dùng Thánh thể bản nguyên để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh thì hư thiên phía xa bốc lên một làn nhiệt nóng.
Sau đó có tiếng phượng hoàng gầm thét, mang theo uy áp cực mạnh, với Thánh huyết của hắn mà cũng thấy sợ.