“Không... Không có gì”, Diệp Thành ho khan một tiếng, nhưng không nhắc tới chuyện xảy ra tối nay. Nếu Sở Huyên đã không biết về sự tồn tại của Hồng Trần thì hắn sẽ không nói nhiều, vì rất nhiều chuyện chính hắn còn không hiểu, nói gì đến cô.
“Nói, có phải ngươi bế ta ra đây không?”, Sở Huyên nhéo cánh tay Diệp Thành.
“Đừng đùa, ta là chính nhân quân tử đấy”.
“Tin ngươi mới lạ”, Sở Huyên lườm Diệp Thành rồi cướp Nhược Hi từ trong lòng hắn, cô cưng chiều sờ hai má mũm mĩm của cô nhóc, ai không biết còn tưởng là con của cô.
“Thật ra chúng ta cũng có thể sinh một đứa”.
“Mơ đi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, bế Nhược Hi quay người rời đi: “Đi, về nhà thôi”.
“Lúc trước chỉ lo nghĩ chuyện của Hồng Trần, lãng phí mất cơ hội tuyệt vời”, Diệp Thành sờ cằm đi theo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu vừa nãy mình làm, liệu lúc tỉnh dậy cô ấy có bóp chết mình không?”
Ở biên giới Nam Sở, dưới bức tường thành hùng vĩ rợp bóng người.
Thiên Đình hiện giờ có thể coi là chiến mã hùng mạnh, từng lớp người ngựa dày đặc xếp thành hàng ngay ngắn choán ngợp cả đại địa mấy chục dặm giống như tấm thảm màu đen khổng lồ trông hết sức hùng tráng.
Thiên Đình có bao nhiêu trận thế như vậy không phải là muốn đi đánh trận mà là muốn chờ đón một người quan trọng: Thánh Chủ Thiên Đình – Diệp Thành.
“Lão tử đếm tay tính toán thì tiểu tử đó sắp về rồi đấy”, trước đại quân, Tạ Vân bày ra bộ dạng thần bí, hắn lên tiếng với giọng ý tứ.
“Ba năm rồi, tối nào ta cũng mơ thấy hắn tới đánh ta, đợi lát nữa ta phải đạp cho hắn vài cái mới được”, Tư Đồ Nam nói rồi không quên nhìn gương chỉnh sửa lại mái tóc của mình.
“Đừng có thô lỗ vậy chứ”, tên béo Hùng Nhị liếc nhìn hai tên này sau đó tự giác lấy ra một cây gậy răng sói từ trong túi quần.
“Ngươi nói xem, phía các sư tổ đã quay về từ lâu rồi mà hắn và Sở Huyên sư thúc vẫn còn dây dưa mãi ở Bắc Sở để làm gì chứ?”, Hoắc Đằng xoa cằm, “theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta thì cảnh tượng đó có lẽ sẽ lay chuyển cả núi non đấy”.
“Có tố chất lắm”, ba tên lần lượt nghiêng đầu nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân sau đso nhất loạt giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thành.
Lại nhìn sang Liễu Dật và phía Nhiếp Phong, bọn họ đều giữ khoảng cách với bốn tên này, vẻ mặt thể hiện như không quen bốn tên đê tiện này.
Có điều trong ba năm, tất cả mọi người thay đổi rất nhanh.
Bọn họ từng là chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, từng có thời gian tôi luyện với nhau, bây giờ bọn họ không còn dáng vẻ non trẻ như trước nữa, người nào người nấy hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang, trở thành trụ cột của Thiên Đình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!