“Ngươi có thể chặn ta một lần thì có thể chặn ta lần thứ hai sao?”, thần sắc của Diệp Thành lạnh băng, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
“Rồi sẽ có một ngày ta vượt qua được cánh cửa đó”.
“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ sát phạt cửu tiêu lật đổ cả cái gọi là trời nhưng với vẻ đạo mạo an nhiên”.
Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn hư không lần nữa sau đó quay người.
Thế nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi ý cảnh kì diệu đó thì hắn lại chợt dừng chân.
Diệp Thành cau mày, hắn quay người nheo mắt nhìn cánh cửa trên hư không lần nữa.
“Không đúng”, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn thấu gì đó, “vượt qua cánh cửa kia thì không còn là cảnh giới Thiên nữa”.
“Vì sao lại có hai cánh cửa?”, Diệp Thành chăm chú quan sát, vượt qua cánh cửa trước mặt thì phía sau đó còn có một cánh cửa khác, vượt qua cánh cửa đó mới là cảnh giới Thiên thực thụ.
“Ta đã trải qua chín tầng cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện giờ là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong rồi, vì sao còn phải vượt qua hai cánh cửa mới tới được cảnh giới Thiên?”, Diệp Thành cau mày nghĩ không ra nguyên do.
“Lẽ nào đây là cấm cố mà trời xanh đặt ra cho mình?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, quay người bước ra khỏi cảnh giới kì diệu kia. Thắc mắc của Diệp Thành chỉ có thể tìm Thái Hư Cổ Long để hỏi.
Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành chợt mở mắt.
Trời đã về đêm, Vân Nhược Cốc vẫn xuất hiện với cảnh tuyết và hoa bay rợp trời, bình lặng mà an yên.
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ, hắn lại nhìn ngôi nhà trúc, Sở Huyên cũng đang ngủ, có lẽ vì quá mệt nên cả hai đều ngủ rất say.
Ừm?
Diệp Thành nhìn rồi bất giác cau mày, hắn vô thức nhìn sang một hướng.
Nơi đó hoa tuyết vẫn đang bay tứ phía, từng cánh hoa đào cũng vậy, đến cả cánh hoa và từng bông tuyết trên mặt đất đều cuộn sang hai bên.
Rầm!
Giây phút sau đó, đại địa rung chuyển, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.
Khí dương mạnh quá!
Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường, hắn nhìn về một phương, bóng tối nơi đó như mang theo nguy cơ vô tận, cho dù với sức chiến đấu của hắn như hiện tại thì cũng không khỏi run rẩy.
Rầm!
Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, tiếng động vang vọng khắp nơi.
Người đó đến rồi nhưng thứ mà Diệp Thành nhìn thấy đầu tiên không phải là bóng người mà là đôi mắt người đó, nói chính xác là mắt bên phải của người đó, nó giống như bầu trời xao mênh mang không nhìn thấy điểm cuối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!