Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 Mọi người đều ngẩng dầu, trố mắt nhìn gã bay ra ngoài.  

 

Ầm!  

 

Hơn mười giây sau, mọi người mới nghe thấy một tiếng ầm phát ra từ ngọn núi cách đó hơn tám trăm dặm.  

 

Ực ực!  

 

Nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc này, đám thị vệ của Liễu Như Yên đồng loạt nuốt nước bọt: “Nhấc người trên không, không… không ngờ tiểu tử tinh thần không tỉnh táo đó lại… lại là cao thủ võ lâm”.  

 

“Cao thủ võ lâm cái gì? Đó là tu sĩ”, có thị vệ cao tuổi hít sâu một hơi: “Người phàm làm sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy?”  

 

“Tu… Tu sĩ?”, mọi người sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.  

 

“Ma!”, đám binh lính nước Đột Nô sau khi phản ứng lại thì hét lên thật to, chạy còn nhanh hơn thỏ, hàng nghìn người ngựa biến mất trong tích tắc.  

 

“Đi thôi”, Liễu Như Yên cười dịu dàng, nắm lấy tay Diệp Thành tiếp tục bước đi trên nền tuyết trắng.  

 

Lần này, thị vệ đi theo phía sau đều sợ hãi, không dám thở mạnh.  

 

Bây giờ họ đã hiểu vì sao công chúa của họ lại yêu Diệp Thành rồi, hắn hoàn toàn không phải một kẻ ăn mày tinh thần không tỉnh táo mà là tiên nhân hạ phàm, cách biệt một trời một vực!  

 

“Ra vẻ được lắm”, nhìn Diệp Thành đi trên mặt tuyết mênh mông, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý sâu xa.  

 

“Cái này gọi là thực lực”, Đông Hoàng Thái Tâm nằm trên ghế lật xem sách cổ, ung dung nói: “Ở thế giới tu sĩ hắn đã giống như một vị vương chứ nói gì ở thế giới phàm trần”.  

 

“Cũng đúng”, Phục Nhai vuốt râu, thử dò hỏi Đông Hoàng Thái Tâm: “Khúc đàn mà tiểu nữ kia gảy thần bí vậy sao?”  

 

“Đó là cửu u thiên khúc Tỉnh Thế Thiên, không phải khúc nhạc bình thường”.  

 

“Thảo nào”, Phục Nhai xoa cằm: “Xem ra tiểu tử kia gặp được quý nhân rồi, dạy tiên khúc này cho nhiều người hơn, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi bệnh lạc giữa hiện thực và hư ảo của hắn”.  

 

“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn lật sách cổ: “Không phải ai đánh cũng có tác dụng, đánh đàn là một chuyện, quan trọng vẫn là tình cảm, tình cảm sâu đậm thì tiếng đàn mới có thể khiến người khác thức tỉnh. Diệp Thành vì tình mà rơi vào luân hồi hiện thực với hư ảo, cũng chỉ có tình mới có thể giúp hắn thoát khỏi khổ hải. Đây là số phận sắp đặt, ma xui quỷ khiến, cũng là vòng tuần hoàn nhân quả”.  

 

 

 

Chạng vạng tối, đoàn xe tiến vào Hoàng thành Nam Triệu.  

 

Đây là lần thứ hai Diệp Thành đến nơi này, lần thứ nhất là ba năm trước.  

 

Hơn nữa vào thời điểm đó, nơi này không tên là Hoàng thành Nam Triệu mà là Hoàng thành Thiên Hương, thay vua đổi chủ, bây giờ đất nước này họ Liễu chứ không phải họ Lưu.  

 

“Đây là…”  

 

Liễu Thanh Tuyền nhìn thấy Diệp Thành thì sửng sốt, dù đã qua ba năm, dù Diệp Thành đã mọc thêm râu lởm chởm thì ông vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chàng thanh niên trước mặt mới là quân vương của vùng đất này.  

 

Bây giờ gặp lại như đã cách cả đời.  

 

“Nương,

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!