Đến Khổ Thiền cũng đã như vậy chứ nói gì đến đám Hoàng thân quý tộc và đại tướng quân người phàm, tất cả đều quỳ rạp xuống.
Lại nhìn đến Lưu Triệt, giây trước hắn ta còn ngạo mạn hống hách, giờ đây đã biến thành con chó, run rẩy quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh.
Là hắn! Là hắn!
Liễu Như Yên quay đầu, dường như cô vẫn có thể nhìn thấy đó là Diệp Thành qua lớp mặt nạ Quỷ Minh, đôi mắt đẹp lập tức bị nước mắt làm nhoè đi.
Rầm!
Khi cô còn đang thất thần thì Khổ Thiền đã bay ra ngoài, đại điện bị đập vào tạo thành một cái lỗ lớn, người ông ta bay thẳng lên trời cao, có lẽ là bay lên quá cao nên chẳng ai còn nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa.
Thật lâu sau vẫn không thấy ông ta rơi xuống, chỉ có mưa máu tuôn rơi, nhuộm đỏ cả đại điện.
Trong sự kinh hãi của mọi người, Diệp Thành cởi mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Ngươi…
Lưu Triệt nhìn thấy khuôn mặt này, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rút lại bằng kích thước đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hắn ta rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc với khuôn mặt đó, chính vào đêm ba hôm trước, hắn ta đã lệnh thuộc hạ kéo người này đi cho chó ăn. Cảnh tượng bây giờ khiến người hắn ta lạnh ngắt như xác chết, người ấy là tu sĩ, còn là tu sĩ mạnh hơn Khổ Thiền gấp ngàn vạn lần.
A… A!
Có lẽ là quá sợ hãi, hắn ta không kìm được hét lên, loạng choạng lùi lại, hoảng sợ nhìn Diệp Thành rồi la lên như chó điên: “Ngươi không được giết ta, ta là quốc vương của nước Thiên Hương, ta là quốc vương của nước Thiên Hương”.
Diệp Thành phớt lờ, kéo tay Liễu Như Yên xoay người chậm rãi rời đi, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay nước Thiên Hương thay vua đổi chủ”.
Phụt!
Khi Diệp Thành ra khỏi phủ Thái tử cũng là lúc Lưu Triệt hộc máu, nằm sõng soài ra đất, chết không nhắm mắt.
Trên trời vẫn có mưa máu trút xuống, nhuốm đỏ cả đại điện.
Đại điện im lặng thật lâu.
Mọi thứ diễn ra hôm nay khiến mọi người quá sốc, quân vương nước Thiên Hương bị phế truất, quốc sư bị tiêu diệt, Thái tử Lưu Triệt quá sợ mà chết, ba người quan trọng nhất của một quốc gia đều gặp nạn khiến mọi người không thể ngờ tới.
“Lưu… Lưu Triệt chết rồi, ai… ai làm quốc vương đây?”, đến một lúc nào đó mới có người run giọng hỏi.
“Còn phải hỏi à? Đón lão quốc vương về đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!