Đây là một vùng biển mênh mông không thấy bến bờ, lúc yên bình lúc lại dậy sóng.
Đây không phải là vùng biển bình thường, bên trong còn chứa rất nhiều bảo bối, chính là một nơi tiềm tàng bảo bối tự nhiên, hàng nghìn năm nay không biết có bao nhiêu tu sĩ tới đây đi tìm bảo bối.
Thế nhưng vùng biển với biết bao nhiêu bảo bối thế này thì không phải ai cũng có thể tới được vì nơi này có rất nhiều yêu thú khủng khiếp, chính là nơi tồn tại cả cơ may và nguy cơ.
Và nơi này chính là Bàn Long Hải Vực, gia tộc Ngưu Thập Tam từng toạ lạc ở đây, chỉ có điều bọn họ đã di rời tới Nam Sở từ lâu.
Diệp Thành bước vào hư không, thần thức tản ra trong phạm vi rộng lớn nhất, hắn cứ thế phi hành cả nửa canh giờ mà không thấy bến bờ.
Vả lại càng vào sâu bên trong áp lực càng lớn, bầu trời của hải vực vẫn mờ mịt mây, chốc chốc có thể thấy những ánh sáng mỏng manh, đó chính là bảo vật mà hải vực chứa đựng nhưng Diệp Thành lại không hề để tâm đến những thứ này.
Hắn điên cuồng tìm kiếm giống như một đạo thần hồng bay từ nam tới bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây, từ tây sang nam.
Ngày đêm luân chuyển, nhật nguyệt tuần hoàn.
Màn đêm vừa buông xuống, Diệp Thành dừng chân, hắn bay từ trên trời xuống sau đó đảo mắt nhìn tứ phương tám hướng, thần thức nhanh chóng lan ra.
Thế nhưng những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là bờ biển mênh mông không thấy bờ bến, mặt biển dập dờn trông rất tĩnh lặng.
Sở Huyên!
Cuối cùng, Diệp Thành cũng không thể nào kiềm chế nổi, hắn hét to, tiếng hét vang dội thấu tận cửu tiêu, tâm tư dồn nén bao nhiêu ngày chợt vỡ oà trong phút chốc.
Sở Huyên!
Hắn không biết mệt, hắn liên tục cất tiếng gọi, trời đất đang rung chuyển, sóng nước cuồn cuộn, yêu thú nơi sâu thẳm của hải vực đều co rúm lại, run rẩy, có lẽ chúng không thể chịu nổi áp lực mà Diệp Thành tạo ra.
Sở Huyên!
Diệp Thành hét tới mức hai hàng lệ tuôn trào, hắn hi vọng có được tiếng đáp lời dù chỉ là tiếng thổn thức khe khẽ thôi. Những âm thanh vang vọng quanh đây chỉ là tiếng sóng dập dờn không thôi.
Cuối cùng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống nền đất, đôi mắt hắn bị dòng nước mắt làm lu mờ, đôi bàn tay đẫm máu, cả cơ thể run rẩy, từng cơn gió biển thổi tới khiến mái tóc hắn tung bay, để lộ ra khuôn mặt mỏi mệt.
Không biết từ bao giờ Hải Vực mới yên bình trở lại.
“Nàng đang trốn ta sao?”, Diệp Thành cười nhưng là nụ cười thê lương.
Dưới từng cơn gió biển thổi qua, Diệp Thành đứng dậy, bước chân không còn sức lực, bóng hình hắn run rẩy trông thật cô quạnh.
Diệp Thành!