Cơ thể thánh thể bị đâm xuyên, hắn ngã nhào giữa hư không, đại quân của Thị Huyết Điện xông tới nhấn chìm hắn.
Phụt!
Sau một giây, tiếng gằn phẫn nộ vang thấu tận trời xanh, Diệp Thành đứng dậy đánh ra một chưởng.
Tiếp đó, khí huyết của hắn sục sôi ngút trời, hắn lại lần nữa sát phạt cửu tiêu, mục tiêu rất rõ ràng đó chính là Huyết Tôn.
Thấy Diệp Thành sát phạt đến, Huyết Tôn run người, trong mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, bước chân lảo đảo.
Đi đâu?
Thấy vậy, vài trăm bóng người của Thị Huyết Điện lần lượt sát phạt tới, chắn trước người của Huyết Tôn, đánh ra thần thông khủng khiếp.
Diệp Thành điên cuồng lao đến, hắn không hề tăng thêm phòng ngự, hắn dùng cơ thể rắn rỏi và đại chưởng vàng kim quét vào hư không, vài trăm bóng hình bị hắn đánh thành huyết vụ.
Chết đi!
Đại quân của Thị Huyết Điện như nước lũ cuộn trào tới bảo vệ Huyết Tôn ở phía sau.
Giết!
Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn giơ Bá Long Đao như con giao long sát phạt vào trong đám người, mỗi một bước một đao, một đao là một đám người, chỉ cần là kẻ nào ngăn bước chân hắn đều bị trảm diệt dưới nhát đao sắc lạnh.
Mạc dù được đại quân của Thị Huyết Điện bảo vệ nhưng Huyết Tôn vẫn tỏ ra sợ hãi, ông ta lắc đầu lảo đảo lùi sau.
Ông có thể chạy đi đâu?
Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn giống như tu la chui ra từ địa ngục rẽ đám người, mở ra đường máu.
Lúc này, Huyết Tôn dừng chân quay người toan bỏ chạy.