Đập vào mắt hắn là một bức tượng đá hình người cao khoảng một trăm trượng, dáng người uy nghiêm, tấm lưng vững chắc như núi, tuy là tượng đá nhưng lại được khắc sống động hệt như người thật, có khí thế nuốt chửng sông núi, nhìn xuống chúng sinh.
Thiên Táng Hoàng!
Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù là tượng đá nhưng trong lòng hắn vẫn rất kính nể.
Đó là vị hoàng đế đã từng thống nhất vùng đất này, trấn áp Quỷ tộc với thủ đoạn thông thiên, truyền thuyết về ông đều là thần thoại.
Nhìn mãi ánh mắt Diệp Thành hơi đờ ra, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi buồn khó hiểu, vị hoàng đế từng tiếng tăm lẫy lừng, tuy truyền thuyết về ông đều là thần thoại nhưng cuối cùng vẫn phải về với cát bụi.
Như Thái Hư Cổ Long đã nói, đây là con đường chinh thiên nực cười mà thê lương, không có ai là người chiến thắng thực sự.
“Nghe nói gì chưa! Để cho các thế gia lớn ở Bắc Sở một lẽ công bằng, Thị Huyết Điện đã giết các chủ của hơn mười phân các đấy”.
Cuối cùng suy nghĩ của Diệp Thành bị lời nói từ tửu lâu cắt ngang.
Hắn từ từ dời mắt khỏi bức tượng đá rồi nhấc chân bước đi.
Thế cục hỗn loạn của Bắc Sở hiện nay chính là điều hắn muốn, hết cách rồi, để tranh thủ thời gian cho Nam Sở xây tường thành, hắn cần phải dùng âm mưu quỷ kế.
Sự thật chứng minh phương pháp của hắn rất thành công, ít nhất cũng có thể khiến cho Thị Huyết Điện và các thế gia lớn ở Bắc Sở có khoảng cách, muốn liên thủ lại trong thời gian ngắn là điều không thể.
Tiếp theo, Diệp Thành liên tục xuất hiện ở từng ngóc ngách trong thành cổ Thiên Táng, tìm kiếm bất cứ manh mối nào mà đạo thân có thể để lại.
Nhưng điều thất vọng là hắn chẳng tìm thấy chút manh mối nào, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là đạo thân đã từng tới đây, còn những gì xảy ra sau đó thì hắn không có manh mối nào cả.
Màn đêm dần trở nên sâu thẳm.
Thành cổ Thiên Táng sầm uất bắt đầu chìm vào im lặng, trên con đường vắng lặng chỉ có vài ba tên say rượu bước đi loạng choạng, thỉnh thoảng lại gào rú vài tiếng như muốn trút đi sự bực dọc trong lòng.
Diệp Thành đã từ bỏ hy vọng, hắn ôm hũ rượu nhàm chán bước đi trên con phố vắng lặng.
Không biết đến lúc nào hắn mới từ từ dừng bước.
Từ xa hắn nhìn thấy dưới bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng có một ông lão lớn tuổi đang cầm cây chổi quét lá rụng dưới chân bức tượng đá, tuy động tác không nhanh nhưng rất kiên nhẫn.
Đế Phạn?
Diệp Thành lẩm bẩm, dù chưa từng thấy mặt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là ai từ huyết mạch của ông.
Dù Đế Phạn đã rất già nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, đó là huyết mạch của hậu duệ hoàng đế, không thể che giấu được, tu sĩ bình thường có thể không nhận ra nhưng hắn chỉ lướt qua đã có thể nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!