Có lẽ vì thấy Hạo Thiên Huyền Hải quá sốt ruột và vẻ mặt phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều nghiêm nghị, trịnh trọng nên người của Hạo Thiên thế gia đều có dự cảm không lành, bước chân cũng vô thức tăng nhanh.
“Tam thúc, người có thể nhanh lên được không?”, mọi người đều đang vội vàng di chuyển, Hạo Thiên Huyền Hải đứng bên cạnh Hạo Thiên Cảnh Sơn.
Lúc này Hạo Thiên Cảnh Sơn đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm: “Ta không đi, kết giới hộ sơn cần người điều khiển, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người sơ tán”.
“Già rồi, chạy không nổi nữa”, khi nói, sau lưng ông ta lại có thêm hơn chục ông già, hầu hết đều là người cùng thế hệ với ông ta, ai cũng đều đã rất già.
“Chư vị thúc bá, chúng ta sẽ còn có ngày quay lại, mong mọi người vào vực môn càng sớm càng tốt”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng nói.
“Không cần nói thêm nữa, chúng ta đã hạ quyết tâm rồi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vuốt râu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời đã cảm nhận được một bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.
Sau đó chân ông ta rời khỏi mặt đất.
Cuối cùng, toàn bộ cơ thể bị ném vào truyền tống vực môn.
Mẹ kiếp!
Ngay lập tức có tiếng mắng chửi giận dữ vọng ra từ truyền tống vực môn.
Hạo Thiên Huyền Chấn và Hạo Thiên Huyền Hải đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt rất đặc sắc, bởi người ném Hạo Thiên Cảnh Sơn vào truyền tống vực môn chính là hắn.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt mọi người, hắn rất hung hãn, mỗi tay một người, lần lượt ném hết những ông lão định ở lại vào truyền tống vực môn.
Sau khi ném xong, hắn đứng thẳng tắp như một pho tượng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Sự thật chứng minh, so với nhẹ nhàng khuyên nhủ như Hạo Thiên Huyền Chấn, hành động trực tiếp của hắn vẫn hiệu quả hơn. Các ông lão phía sau đều trở nên tự giác, dù sao tự đi vẫn hơn bị người ném vào!
“Ta nói này Huyền Chấn! Con trai ông hơi hung hãn đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhìn Diệp Thành rồi ho khan một tiếng.
“Hiệu… Hiệu quả tốt là được rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hơi lúng túng, những ông lão bị ném vào đó đều ngang hàng với gia gia của Diệp Thành, vậy mà hắn lại hung hãn như thế khiến ông rất xấu hổ.
“Đến rồi”, khi hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, tựa như hắn có thể từ Địa Cung nhìn thấy đại quân Thị Huyết Điện đang tới.
Chương 1060: Hạo Thiên thế gia cần ông