“Tên đó kiếp trước đúng là một con lợn”, Thái Hư Cổ Long vừa đi, Diệp Thành liền trừng mắt nhìn sang Hùng Nhị.
Dưới núi, Hùng Nhị đang lê từng bước chân, cơ thể núng nính thịt liên tục hắt xì suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất.
“Ai mắng mình thế nhỉ?”, tên béo day day mũi.
“Tên béo, có việc này ta không biết có nên nói hay không”, ở bên, Tạ Vân đặt tay lên vai Hùng Nhị, khuôn mặt hết sức biểu cảm.
“Có cái quái gì thì nói đi”, Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân.
“Tối qua ấy mà, ta nằm mơ một giấc mơ rất kì lạ…”
“Mẹ kiếp, cút”.
“Thú vị đấy”, trên đỉnh núi, Diệp Thành thu ánh mắt về, hắn muốn cười nhưng lại không biết nên cười thế nào. Nên cười một cách suồng sã hay cười gian giảo đây? Cuối cùng, hắn nghĩ một lát rồi lại không cười nữa.
Sau vài bước nhảy vọt hắn mới tới trước Ngọc Linh Phong.
Nhìn từ xa, hắn liền trông thấy một bóng hình nhỏ nhắn đang ở một vùng đất mênh mông, cũng không biết đang làm gì, chỉ thấy hai bên trái phải là hai tấm thạch bài, phần chính giữa bên trên hai tấm thạch bài còn treo một tấm hoành phi.
Hi hi hi!
Khi Diệp Thành bước tới thì Thượng Quan Ngọc Nhi đang vỗ vỗ vào kiệt tác của mình với vẻ mặt tán thưởng.
“Tám trăm một đêm, không trả giá, bao sảng khoái”, Diệp Thành liếc nhìn hàng chữ khắc trên tấm hoành phi, hắn lập tức trố mắt.
Sau hồi thẫn thờ tĩnh lặng, Diệp Thành mới xoa cằm liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn hỏi dò một câu: “Tám trăm? Một đêm?”
“Giá cả cũng có thể thương lượng”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích đáp lời.
“Không cần, ca đây có tiền”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu rút tiền ra.
Có điều, hắn còn chưa lấy tiền ra ngoài thì phía này Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhét một cái túi đựng đồ vào người hắn: “Này, tám trăm không hơn không kém, nào, lại xoa bóp chân cho bổn cô nương đi”.
“Xoa…bóp chân?”, Diệp Thành liếc nhìn túi đựng đồ trong lòng mà thẫn thờ.
“Tiền ta đã đưa rồi, mau lên đi”, Thượng Quan Ngọc Nhi tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
“Đợi đã”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi rồi lại nhìn lên hàng chữ trên tấm hoành phi, đầu hắn không ngừng lắc qua lắc lại.