“Tỷ… Tỷ tỷ của Đông Hoàng?”, vẻ mặt Diệp Thành đột nhiên thay đổi liên tục, hắn cứ tưởng Tiêu Phong đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ đồ nhi của mình cũng có một kiếp đáng sợ như thế.
Đông Hoàng là tồn tại thế nào? Đó từng là Hoàng đế của vùng đất rộng lớn này! Cho dù tỷ tỷ ông ấy không phải Hoàng đế thì chắc chắn cũng là một người rất lợi hại, ngang hàng với cao thủ cấp bậc như Ma Vương.
Nghĩ đến đây, Diệp Thành vô thức nhìn về phía rừng trúc nhỏ nơi mình ở, dường như có thể nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn thông qua núi non trập trùng.
“Chẳng trách lại có thiên phú kinh người như vậy, chẳng trách lại có huyết mạch nghịch thiên, những điều này đều được truyền thừa từ kiếp trước sao?”, Diệp Thành thì thào.
“Có ngạc nhiên không?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt hỏi.
“Không ngạc nhiên mới lạ”.
“Ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vùng đất này lại tự hình thành luân hồi, vượt xa dự liệu của ta”.
“Nhưng dù có mấy người đã luân hồi, ngươi cũng không thể hoàn toàn kết luận Đại Sở tự hình thành luân hồi chứ!”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thái Hư Cổ Long: “Suy đoán này hơi tuỳ tiện đó”.
“Không chỉ mấy người họ đâu”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Trong ba ngày ngươi ngủ say, ta đã đi dạo quanh Nam Sở một lượt, số lượng tu sĩ luân hồi nhiều đến kinh ngạc. Trong thời gian đó ta còn đến thế giới người phàm xem thử, số lượng còn nhiều hơn cả tu sĩ. Ngươi không ngờ được rằng đệ đệ ruột của Ma Vương, con trai Quỷ Vương, con gái của Huyết Vương đã luân hồi làm người phàm đâu đúng không?”
“Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành cau mày.
“Vậy nên vùng đất này thật sự rất thú vị”, Thái Hư Cổ Long nói đầy ẩn ý.
“Ngươi biết vì sao Đại Sở lại tự hình thành luân hồi không?”
“Ngươi biết thanh kiếm mà ngươi nhìn thấy ở huyễn hải là gì không?”, Thái Hư Cổ Long không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.
“Huyễn hải?”, Diệp Thành sửng sốt: “Một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”
“Chính là vân hải kỳ lạ mà lần trước ngươi và Cơ Tuyết Băng đã đến đó. Nó chính là huyễn hải một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở”.
“Ta đã bảo mà!”, Diệp Thành đột nhiên hiểu ra, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến huyễn hải, nếu Thái Hư Cổ Long không giải thích, thậm chí hắn còn không biết đó là huyễn hải, chẳng trách dùng Tiên Luân Nhãn cũng không thể nhìn thấu.
“Vậy thanh kiếm trong huyễn hải đó là gì?”, sau khi kinh ngạc, Diệp Thành hỏi lại Thái Hư Cổ Long.
“Đế Kiếm Hiên Viên”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp: “Đó là cực đạo đế binh của Hiên Viên Đại Đế”.
“Mẹ kiếp”, với định lực của Diệp Thành mà cũng không khỏi giật mình chửi thề một tiếng.
“Ngươi vẫn còn sống là may mắn lắm đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành: “Một chút uy lực của cực đạo đế binh thôi cũng có thể khiến ngươi hồn bay phách lạc, may mà ngươi có huyết mạch thánh thể, có quan hệ sâu sắc với huyết mạch của Hiên Viên Đại Đế, nếu không với uy lực của kiếm hiên Viên, chỉ trong chốc lát đã có thể chém chết ngươi cả nghìn lần”.
“Thảo nào Chu Thiên Dật lại nói ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thảo nào Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng phải hứng chịu phản ứng dữ dội, thảo nào ngay cả ngươi và đạo thân, phân thân của ta cũng bị liên luỵ, không ngờ đó lại là đế khí!”, Diệp Thành không khỏi rùng mình một cái, có chút sợ hãi.
“Sự luân hồi của Đại Sở cũng không tránh khỏi liên quan đến cực đạo đế binh”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Thái Hư Cổ Long đã lại lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!