So với họ, Sở Linh lại im lặng đến đáng sợ, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Diệp Thành trong biển lôi, như muốn khắc ghi bóng dáng ấy vào lòng trong thời khắc cuối cùng.
“Ngủ một giấc tỉnh dậy thật sự khiến ta bất ngờ!”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm lười biếng vươn vai, nhìn màn nước huyễn thiên khổng lồ trước mặt, trong đó hiện ra hình ảnh Diệp Thành đang chiến đấu với cửu Hoàng.
“Thật sự khiến người ta hoài niệm!”, Phục Nhai ở bên cạnh nở nụ cười buồn: “Không ngờ chín vị Hoàng đế của Đại Sở lại xuất hiện cùng một thời đại dưới hình thái này, đều là Hoàng đế một thời, chín người trong truyền thuyết đã trở thành thần thoại!”
“Ngươi trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ thế?”, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Phục Nhai.
“Thời gian khiến người ta già đi mà!", Phục Nhai cười lắc đầu: “Đến khi nhìn thấy họ, ta mới phát hiện mình đã già đến mức quên cả những thăng trầm của năm tháng, thoáng chốc đã hơn chín mươi nghìn năm, chúng ta đã sống từ thời của Hằng Vũ Đại Đế đến thời Tiên Võ Đế Tôn!”
“Ngươi nói vậy có ý nghĩa gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm lườm Phục Nhai: “Người không biết còn tưởng ngươi đã sống chín mươi nghìn năm rồi đấy! Chán sống lâu thì lần này ta không ngại phong ấn đưa ngươi vào giấc ngủ trước thời hạn đâu!”
“Coi như ta chưa nói gì”, Phục Nhai lúng túng ho khan một tiếng.
“Ảnh hưởng hứng thú xem kịch của ta”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai lần nữa rồi lại chuyển tầm nhìn sang màn nước.
“Nhưng Thánh chủ này, nói đi cũng phải nói lại, thiên kiếp lần này của Diệp Thành quả thật rất kỳ lạ”, Phục Nhai không u sầu nữa, xoa cằm nhìn vào màn nước cảm thán: “Chín vị Hoàng đế của Đại Sở cũng chưa ai dẫn ra được thiên kiếp thế này”.
“Là do hắn quá lợi hại”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm nói.
“Cũng đúng”, Phục Nhai gật đầu, không chút nghi ngờ điểm này: “Nếu hắn lên đến cảnh giới Thiên chắc chắn sẽ là người mạnh nhất trong số các Hoàng đế của Đại Sở”.
“Còn phải xem hắn có vượt qua được cửu Hoàng thần phạt này không đã”, Đông Hoàng Thái Tâm vuốt tóc, nhìn màn nước với vẻ mặt đầy ẩn ý sâu xa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thành trong biển lôi thiên kiếp liên tục bị thương, thánh thể nứt ra mấy lần lại được hắn dùng đại thần thông làm cho lành lại, nhưng sức người có hạn, dù hắn có Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lần này thật sự bị thương quá nặng.
“Long gia, ta không trụ được nữa”, Diệp Thành vừa cố gắng né tránh vòng vây của chín vị Hoàng đế, vừa mệt mỏi khàn giọng bảo.
“Không trụ được cũng phải cố”, Thái Hư Cổ Long quát lên: “Trụ được thì là trời đất bao la, không trụ được thì thành tro bụi, sử dụng ý chí chiến đấu chống lại thiên kiếp thần thú của ngươi đi”.
“Ngươi nói thì dễ…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị một kiếm của Huyền Hoàng chém bay ra ngoài, còn chưa tiếp đất, các đòn tấn công của Thái Vương và Thiên Táng Hoàng đã lần lượt ập đến, tiếp theo là Thần Hoàng và Nguyệt Hoàng…
Phụt! Phụt! Phụt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!