“Tốt, tốt lắm”, khi Thái Hư Cổ Long đang cảm khái thì trong Chính Dương Tông đã vang lên tiếng cười gằn thật lớn, Thành Côn bay vọt lên hư không phía trên Chính Dương Tông, vẻ mặt dữ tợn liếc nhìn tứ phía, ánh mắt lướt qua Cơ Tuyết Băng rồi cuối cùng dừng ở Diệp Thành đang ở phương Bắc: “Đội hình của ngươi lớn đấy!”
“Nhưng không biết đội hình thế này đã đủ khiến chưởng giáo Chính Dương Tông ông hài lòng chưa?”, Diệp Thành hờ hững cất lời, giọng điệu đều đều, không buồn không vui.
“Kẻ khi sư diệt tổ, ta nên đánh chết ngươi từ lâu rồi mới phải”, Thành Côn giận tím mặt, giọng nói rền vang như sấm.
“Bây giờ chúng ta đều đã là thống soái tam quân, nói lời này còn ý nghĩa gì không?”, Diệp Thành lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía Chính Dương Tông, ánh mắt dừng chuẩn xác trên người Thành Côn, nhìn thẳng vào mắt ông ta không hề yếu thế.
Nói rồi hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng khác của Chính Dương Tông.
Ở đó, một bóng người đã bay thẳng lên nơi cao nhất trên hư không của Chính Dương Tông, ông ta mặc áo choàng màu vàng tím, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng chết chóc màu vàng tím từ xa.
“Ông ta chính là Pháp Luân Vương”, ở một hướng trên hư thiên, Độc Cô Ngạo nhẹ nhàng cất lời, giọng điệu còn mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc.
“Có thể tranh giành thiên hạ với Chiến Vương, quả nhiên là bậc thông thiên”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị, cho dù ở rất xa nhưng ông vẫn cảm nhận được áp lực.
“Ông ta thật sự rất mạnh!”, những lão bối của liên quân tứ phía như Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Đan Thần và Thượng Quan Huyền Tông, trong mắt họ cũng lộ vẻ dè chừng, nếu một đấu một thì chắc chắn họ không phải đối thủ của Pháp Luân Vương.
“Không biết so với sư tôn thì ai sẽ mạnh hơn”, Hồng Trần Tuyết thì thào nói nhỏ, đôi mắt xinh đẹp hơi mông lung.
Bùm!
Khi mọi người đang cau mày, một tay Pháp Luân Vương đã tạo thành kết ấn, thần quang màu vàng tím thô to phóng lên trời, đâm thẳng vào thương không, xuyên qua mặt đất.
Mặt đất rung chuyển rồi nứt ra.
Rầm! Rầm! Rầm!
Không bao lâu, mặt đất rung chuyển, nhịp điệu chậm rãi nhịp nhàng, lắng nghe kỹ thì thấy là tiếng bước chân, hơn nữa âm thanh này không phải một người bước đi, mà là cả đội quân đông đảo bước đi đồng thời.
Khi mọi người nhìn về phía đó, bất giác đều nheo mắt lại.
Từ dưới lòng đất nứt toác, từng bóng người mặc áo giáp cổ, tay cầm chiến mâu bước ra, xếp thành đội hình ngay ngắn như âm binh bước ra từ địa ngục, ùn ùn kéo đến, không thấy người cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!