Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

“Sao ta cảm thấy sau lưng lạnh thế nhỉ?”, Diệp Thành nói xong còn rùng mình: “Người sẽ không lén đạp ta xuống sông giữa đường chứ?”

 

“Dù đá thì ta cũng sẽ đá một cách quang minh chính đại”, Sở Linh Ngọc lại lườm Diệp Thành.

 

“Vậy ta yên tâm rồi, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, bỗng đứng không vững rồi ngã nhào xuống đất, đầu đập trúng bậc đá, may mà đầu hắn cứng chứ không thì xong rồi.

 

“Người chơi ta”, Diệp Thành chật vật bò dậy, ôm trán, đen mặt nhìn Sở Linh Ngọc.

 

“Ngươi, tiểu tử mập kia, lại đây, chính là ngươi đấy, còn nhìn người khác làm gì!”, Sở Linh Ngọc mặc kệ khuôn mặt đen sì của Diệp Thành, lúc này cô ta đang gọi một tên mập ú cách đó không xa.

 

He he he!

 

Không lâu sau, Diệp Thành nghe thấy tiếng cười xấu xa, nghe tiếng cười là hắn biết ngay kẻ nào, dù hai mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể đoán được lúc này Hùng Nhị đang xoa xoa đôi bàn tay mũm mĩm của mình, nhìn Sở Linh Ngọc với đôi mắt sáng rực.

 

“Mỹ nữ tiền bối, người gọi ta à?”, sự thật chứng minh suy đoán của hắn là đúng, bởi vì động tác Hùng Nhị làm lúc này hệt như những gì hắn tưởng tượng, đôi mắt nhỏ kia lúc này đang sáng ngời.

 

“Chưởng giáo nhà ngươi tạo nghiệp nhiều quá nên mù rồi, đưa hắn về đi”, Sở Linh Ngọc bỏ lại câu này rồi xoay người biến mất.

 

“Mù… Mù rồi?”, sau khi Sở Linh Ngọc đi, Hùng Nhị sững sờ một lúc, bàn tay mập mạp quơ qua quơ lại trước mặt Diệp Thành, thấy Diệp Thành không có phản ứng gì, hắn ta sờ cằm, không biết đang nghĩ gì.

 

“Mẹ nhà ngươi, nhìn đủ chưa?”, Diệp Thành mắng.

 

“Ngươi thật sự mù rồi à? Không phải chứ!”, Hùng Nhị vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ không tin, nói xong hai bàn tay mũm mĩm mò tới miếng linh ngọc bên eo Diệp Thành, giật giật vài lần nhưng không giật xuống được.

 

“Có tin ta đánh ngươi không?”, Diệp Thành lại mắng.

 

“Đừng đùa mà, ta chỉ đang thử ngươi thôi”, Hùng Nhị nghiêm túc nói.

 

Nói rồi hắn ta lấy một tấm gỗ hình vuông trong túi đựng đồ ra, vạch vài đường trên đó rồi đeo trước ngực Diệp Thành: “Nào nào, ta đeo cho ngươi, đây là bùa bình an mà thê tử xin cho ta đấy, tiểu tử ngươi được lời rồi, đừng có vứt đi, khi nào ngươi khỏi thì phải trả lại ta đấy”.

“Bùa bình an?”, Diệp Thành không tin lắm, sờ lên tấm gỗ trước ngực mà khoé miệng giật giật: “Có phải bùa bình an của ngươi hơi bị to quá không?”

 

“Vậy thì ngươi không hiểu rồi!”, Hùng Nhị nói rất nghiêm túc: “Đây không phải tấm gỗ bình thường đâu. Nó rất cứng, có thể làm bùa bình an, cũng có thể làm tấm bảo vệ tim, rất thực tế”.

 

“Ta vẫn nên bỏ ra thì hơn, cảm giác cứ kỳ kỳ”.

 

“Bỏ cái gì mà bỏ, đây là tâm ý của lão tử”, Hùng Nhị đẩy tay Diệp Thành ra, sau đó túm lấy cánh tay hắn: “Đi thôi”.

 

Hùng Nhị nói xong cũng chẳng thèm quan tâm Diệp Thành có muốn hay không đã kéo đi luôn, hơn nữa còn cười rất xấu xa!

 

Tiếp theo đó, nơi nào hai người đi qua đều trở nên náo nhiệt.

 

Sáng sớm có rất nhiều đệ tử ra ngoài tu luyện, đệ tử và trưởng lão đi ngang qua cũng không ít, nhưng khi Diệp Thành và Hùng Nhị đi qua, vẻ mặt họ đều trở nên rất kỳ lạ, hầu như ai nhìn thấy tấm gỗ đeo trên người Diệp Thành xong, khoé miệng cũng giật giật.

 

Không phải lỗi của họ, chỉ vì tấm gỗ đeo trước ngực Diệp Thành quá bắt mắt.

 

Thực ra tấm gỗ này không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở bốn chữ lớn được viết xiêu vẹo trên đó: Ta là kẻ ngốc.

 

“Sao ta cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình nhỉ?”, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Diệp Thành vô thức ho khan một tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!