“Oa!”, khi mọi người đang hướng sự chú ý đến Long Nhất và Long Ngũ thì Cổ Tam Thông vẫn luôn im lặng nãy giờ chợt hô lên, vì tiếng hô quá đột ngột nên hầu hết mọi người đều giật mình.
Giây tiếp theo, ánh mắt các trưởng lão trong điện đều đồng loạt nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Bên ngoài đại điện, Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành đã về, Cơ Tuyết Băng vẫn thờ ơ lãnh đạm như mọi khi.
Mà Diệp Thành trông không được ổn cho lắm, một chân bị buộc dải băng, đầu chúi xuống giống như con cóc bị kéo đi, cảnh tượng này khiến các trưởng lão đều trố mắt nhìn.
Không chỉ họ mà người của Hằng Nhạc Tông đều nhìn thấy, ánh mắt họ di chuyển theo hướng đi của Cơ Tuyết Băng, động tác nhất loạt đáng ngạc nhiên, biểu cảm ai cũng thú vị.
Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng đi vào đại điện của Hằng Nhạc Tông, lấy lại dải băng sau đó xoay người biến mất.
Đại điện thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh, cho đến khi Diệp Thành gắng gượng bò dậy, khoé miệng các trưởng lão mới giật một cái, thống soái tam quân mà lại bị kéo về như vậy sao?
“Đồ điên, muội chờ đó cho lão tử, ta… Hế?”, tiếng quát mắng của Diệp Thành phá vỡ sự im ắng trong đại điện, nhưng còn chưa nói xong hắn đã ‘hế’ một tiếng, hai mắt đảo quanh trái phải.
“Hình như rất nhiều người đều đang nhìn mình”, tuy không nhìn thấy nhưng Diệp Thành vẫn đưa mắt nhìn quanh một lượt.
“Mới lạ đấy”, các trưởng lão vuốt râu, nhìn Diệp Thành thật sâu.
“Không đúng…”, một hai giây sau, Thiên Tông Lão Tổ là người đầu tiên đứng dậy, đi tới chỗ Diệp Thành, đầu tiên ông quan sát hắn rồi mới vô thức đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
“Sở tiền bối, là người đúng không?”, Diệp Thành thử hỏi.
“Ngươi không nhìn thấy?”, Thiên Tông Lão Tổ hơi nhíu mày nhìn Diệp Thành.
“Xảy ra chút vấn đề nên con đã trở thành người mù”, Diệp Thành lúng túng ho khan một tiếng.
Lời này vừa dứt, các trưởng lão trong điện đều đứng bật dậy, vây quanh Diệp Thành chật kín, ai cũng nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn như đang nhìn khỉ.
“Không chỉ mù hai mắt”, Chung Giang trầm ngâm, dường như đã nhận ra manh mối nào đó: “Thánh thể, linh hồn thần thức cũng đều tổn thương nặng đến đáng sợ”.
“Ngươi làm sao vậy?”, Man Sơn gãi gầu, hoang mang nhìn Diệp Thành.
“Một lời khó nói!”, Diệp Thành mò mẫm muốn tìm ghế để ngồi, nhưng vì vấn đề thị lực nên đành từ bỏ, hắn dứt khoát ngồi luôn xuống đất.
“Con gặp người của Yêu tộc rồi bị đánh tơi tả”, Diệp Thành nói xong thì nhét một viên linh đan vào miệng, chuyện thanh kiếm đã bị hắn giấu đi, để cho người của Yêu tộc gánh chịu tội danh này.
“Yêu tộc?”
“Là một con rồng cực lớn”.
“Ngươi và Cơ Tuyết Băng có hai người mà cũng bị đánh tàn tạ thế này, vậy Yêu tộc phải phái tới bao nhiêu người chứ?”, Cổ Tam Thông hỏi.
“Không nhiều lắm, nhưng đều là những kẻ lợi hại”, Diệp Thành lắc đầu: “Thôi con không nói nữa, nói nhiều chỉ toàn nước mắt”.
“Vậy cơ thể ngươi…”, Hồng Trần Tuyết ngập ngừng hỏi.
“Con cần một thời gian để hồi phục, cũng không phải vấn đề lớn”, Diệp Thành nói rồi lại cho một viên linh đan nữa vào miệng: “Chúng ta nói chuyện chính trước đã, con cảm nhận được các vị tiền bối của nhà Âu Dương, nhà Mộ Vân, Đan Thành và nhà Nam Cung đều đã ở đây. Con xin lỗi, để đề phòng bất trắc, các tiền bối đã phải vất vả dẫn binh tới đây”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!