Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành trở tay lấy ra một con ngươi huyền ảo, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay. Con ngươi này chính là căn nguyên Thiên Nhãn của Vân Thanh, loáng thoáng có thể thấy trên con ngươi còn có ấn ký hoả diễm tựa như đang bốc cháy, ánh lên ánh sáng huyền diệu.
“Huyền Đạo Thiên Nhãn?”, nhìn thấy con ngươi hư ảo kia, trong đôi mắt đẹp của Sở Linh loé lên tia sáng.
“Hơ? Nàng biết con ngươi này?”, Diệp Thành ngạc nhiên hỏi.
“Ta đã từng thấy”, Sở Linh khẽ gật đầu, vừa nói vừa nhìn Diệp Thành: “Chắc đây là Thiên Nhãn của Vân Thanh Thanh Vân Tông đúng không?”
“Ngoài ông ta ra còn có thể là ai?”, Diệp Thành cười tươi, sau đó đưa con ngươi ấy cho Sở Linh: “Chuẩn bị cho nàng đó, dung hợp nó đi! Đây là Thiên Nhãn nên có rất nhiều điều lợi”.
Nghe vậy, trong lòng Sở Linh ấm áp, nhưng cô lại đẩy ra: “Huyền Đạo Thiên Nhãn không phải ai cũng có thể dung hợp, nó là Thiên Nhãn trời sinh thuộc tính hoả, mà ta và tỷ tỷ có căn nguyên tu vi trời sinh thuộc tính thuỷ, căn nguyên tương khắc, không dung hợp được”.
“Còn vậy nữa à?”
“Đương nhiên”, Sở Linh cười nhẹ: “Vậy nên Thiên Nhãn này chỉ người có căn nguyên tu vi thuộc tính hoả mới có thể phát huy uy lực của nó, giống như ngươi, sau khi dung hợp chắc chắn sẽ có lợi ích không ngờ tới”.
“Vậy để ta thử xem”, Diệp Thành đưa căn nguyên con ngươi Huyền Đạo Thiên Nhãn vào mắt phải của mình, căn nguyên của Huyền Đạo Thiên Nhãn lập tức dung hợp vào mắt phải của hắn.
Giây tiếp theo, hắn khép hờ hai mắt.
Có thể thấy gân xanh trên trán hắn giật giật với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt hơi đau đớn, sắc mặt cũng tái đi, khoé mắt phải còn có tia máu trào ra.
Thấy thế, trong mắt Sở Linh hiện lên vẻ lo lắng, đây là lần đầu tiên cô thấy có người dung hợp căn nguyên Thiên Nhãn, nhưng không ngờ lại đau đớn đến vậy.
Sau mười giây, mắt phải đang nhắm của Diệp Thành mới mở ra.
Sau đó, lấy mắt phải của hắn làm trung tâm, không gian bị bóp méo, một tia giống như thần mang bắn ra.
“Không sao chứ?”, Sở Linh vội vàng hỏi.
“Không sao”, Diệp Thành vô thức sờ mắt phải, lúc này mắt phải của hắn cũng trở nên phi thường, loé lên ánh sáng thần bí, ấn ký hoả diệm trên con ngươi dường như còn đang bốc cháy.
“Có cảm nhận được uy lực của nó không?”, Sở Linh tò mò nhìn Diệp Thành.