Diệp Thành?
Nhìn thấy Diệp Thành, tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Linh Chân Thượng Nhân cũng đột ngột đứng lên, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào Diệp Thành.
“Sao hắn cũng ở đây?”, sau đó có tiếng hô kinh ngạc vang lên, hiện trường lập tức bùng nổ.
“Sao tiểu tử này vẫn còn sống? Doãn Chí Bình đâu?”, có người gãi đầu, vô thức nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân, nhưng sau khi thấy ông ta cũng bình tĩnh thì lại vô thức gãi đầu: “Không chút lo lắng! Xem ra họ đã cứu được chưởng giáo của mình”.
“Điều khiến lão tử ngạc nhiên nhất là lá gan của tiểu tử Diệp Thành cũng lớn phết đấy chứ!”, có người tặc lưỡi, nói xong còn nhìn quanh một lượt, dừng lại trên người Cơ Tuyết Băng, Vân Thanh và Hằng Nhạc Chân Nhân: “Hầu hết những người ở đây đều muốn giết hắn!”
“Khiêng quan tài tới đây, có cần vô pháp vô thiên như vậy không hả?”, giữa những tiếng bàn tán, Hằng Nhạc Chân Nhân vô thức day đầu mày, mặc dù đã bàn bạc trước rồi mới tới đây hành sự, nhưng Diệp Thành vẫn khiến ông ta không phản ứng kịp. Lại còn khiêng quan tài tới đây nữa, đúng là phục ngươi luôn!
“Lần này đến rồi thì đừng hòng đi nữa”, so với Hằng Nhạc Chân Nhân, trên mặt Vân Thanh của Thanh Vân Tông lộ rõ vẻ hung tợn.
“Xem ra lần này có kịch hay để xem rồi”, Thị Thiên Chân Nhân nở nụ cười đầy ẩn ý, trong mắt còn có tia sáng loé lên.
“Làm xằng làm bậy”, cách đó không xa, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, bàn tay siết chặt thành quyền, trong đôi mắt đẹp lãnh đạm toát lên vẻ lo lắng.
“Giết, giết, giết”, lại nhìn tới Linh Chân Thượng Nhân, vẻ mặt ông ta đã trở nên dữ tợn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đây là đâu? Đây là Chính Khí Điện, hôm nay là ngày gì? Hôm nay là đại thọ sáu trăm tuổi của ông ta, người ông ta luôn muốn giết, người mà ông ta luôn coi là ma, không ngờ hôm nay lại khiêng quan tài tới, đây chẳng khác gì là cái bạt nhức nhối, phá hỏng ngày vui.
Cạch!
Trong những tiếng thảo luận bàn tán, Diệp Thành đặt chiếc quan tài xuống đất, cắt ngang tiếng xì xào của đám đông.
“Không ai chào đón ta sao?”, nhìn từng đôi mắt kia, Diệp Thành giả vờ nghi hoặc hỏi, nói xong hắn còn vỗ vào thân quan tài: “Ta có mang quà mừng thọ tới đấy”.
Lời này vừa dứt, khoé miệng mọi người có mặt đều giật giật.
Ngươi đến tặng quà? Ngươi đến làm loạn thì có! Ngươi đã thấy ai dùng quan tài làm quà mừng thọ bao giờ chưa? Còn tỏ ra vô tội như vậy nữa! Hèn hạ, ngươi đúng là tên hèn hạ không biết xấu hổ.