Sáng sớm, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ Hằng Nhạc Tông.
Ngày mới đã đến, các đệ tử bắt đầu ra khỏi động phủ để hấp thu linh khí của đất trời, thiên hạ thái bình, mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự.
Ầm!
Trong không gian yên tĩnh, thanh bình bỗng có một tiếng động lớn vang vọng khắp bầu trời, tất cả mọi người đều nhìn về phía sơn môn Hằng Nhạc Tông.
Một bia đá khổng lồ chừng trăm trượng dựng sừng sững ở đó.
Vút! Vút!
Ngay sau đó là những tràng âm thanh giòn giã từ xích sắt va chạm truyền tới.
Dưới sự chú ý của bao người, một bóng người đầu tóc bù xù bị xích trên bia đá, khuôn mặt hung dữ, đáng sợ như quỷ, không cần phải nói, người này chính là Doãn Chí Bình.
Mà người xích hắn ta ở đây, không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành.
Hắn tính toán thì hôm nay phía Thông Huyền sẽ về tới Hằng Nhạc Tông nên mới chờ trước ở đây, mà Doãn Chí Bình – kẻ phạm tội ác tày trời này đương nhiên cũng phải nhận sự trừng phạt dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Hả giận, thật sự hả giận!”, nhìn Doãn Chí Bình bị xích trên bia đá khổng lồ, đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc đều phẫn hận thốt lên.
“Nợ máu phải trả bằng máu”, nhiều người đã siết chặt nắm đấm, nếu không phải có chín tầng kết giới khổng lồ bao trùm Hằng Nhạc Tông thì bọn họ đã xông ra lâu rồi.
“Thật muốn đâm chết con chó này”, trong mắt các đệ tử và trưởng lão đều mang ánh sáng lạnh lẽo.
“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc. Giết, giết, giết!”, giữa những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng gầm thét của Doãn Chí Bình vang vọng khắp đất trời, hắn ta như một con chó điên, sự thay đổi từng ngày khiến hắn ta không thể chấp nhận được, càng không thể chấp nhận được việc mình vẫn thua trong tay cùng một người.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều tấm tắc cảm thán.
Chỉ mấy ngày trước hắn ta vẫn là chưởng giáo của Hằng Nhạc, thân phận tối cao, nắm giữ quân lực của chín điện, nắm giữ trong tay sự sống chết của muôn người.
Giờ đây hắn ta lại bị xích trên bia đá, trở thành tù nhân bị hàng nghìn người chửi mắng, là tội nhân thiên cổ phải chịu sự trừng phạt tối thượng, thân phận tôn quý, quyền lực tối cao cũng chẳng còn.