“Có phải sư thúc coi thường chúng ta quá rồi không?”, lần đầu tiên Dương Đỉnh Thiên nở nụ cười: “Sư thúc hiểu con mà, khi chưa chắc chắn phần thắng, chúng con sẽ tuỳ tiện xông vào sao?”
“Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?”
“Nếu con nói cho sư thúc rằng Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm giữ quân lực có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, liệu sư thúc có còn cho rằng chúng ta không biết tự lượng sức nữa không?”
Nghe vậy, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt ngẩng đầu, nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ không tin được.
Ầm!
Không đợi Dương Đỉnh Thiên gật đầu, một toà Địa Cung của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nổ.
Sau đó, những bóng người đông như thuỷ triều ào ra từ trong Địa Cung, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp mây cưỡi gió, số lượng nhiều vô kể.
Đây không phải một nhóm người nữa mà là một đội quân tu sĩ, là đại quân của Viêm Hoàng.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đại quân Viêm Hoàng liên tục tiến vào Hằng Nhạc khiến hư không rung chuyển, bầu trời của Hằng Nhạc đổi màu, bị đại quân ùn ùn kéo đến của Viêm Hoàng bao phủ, ban ngày rạng rỡ lại như bị màn đêm che mất, cả vùng trời tối sầm.
“Thế… Thế này…”, nhìn lên hư không, dù là đệ tử, trưởng lão hay Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều đồng thời biến sắc: “Đại quân tu sĩ này từ đâu tới vậy?”
“Bao vây mọi lầu các, mọi cung điện, mọi ngọn núi, kẻ nào manh động thì giết!”, ngay lúc mọi người còn đang kinh hoàng, một giọng nói đanh thép, uy nghiêm đã vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.
Từ xa nhìn về phía hư không, đó là một người trung niên mặc áo giáp, tay cầm đại kích đứng trên bầu trời, giống như một vị thần vương.
Ông ta chẳng phải Tiêu Phong – điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc sao?
“Tiêu… Tiêu Phong”, nhìn thấy Tiêu Phong, rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc đều sững sờ tại chỗ, bây giờ kẻ ngốc cũng nhìn ra được đội quân tu sĩ hùng mạnh này là ai dẫn tới.
“Thế… Thế này là thế nào?”
“Các đại thống lĩnh đâu? Chưởng giáo đâu? Các lão tổ đâu?”