Gừ! Gừ! Gừ!
Những người quan sát trận chiến đều có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, biển Thái Hư Long Hải và biển sao màu vàng kim tranh hùng, không bên nào nhường bên nào, không ngừng thôn tính sức mạnh của đối phương.
Giết!
Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, hắn bước trên biển Thái Hư Long Hải, khí huyết sục sôi cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.
Diệp Thành hắng giọng, khí huyết màu vàng kim cuộn trào, hắn không lùi mà tiến, chân bước trên biển tinh hải màu vàng kim sát phạt tới, tay tung ra đòn thần thông cái thế.
Rầm! Bịch! Đoàng!
Ngay lập tức, đất trời vang lên từng âm thanh nổ lớn, hai người đại chiến dùng bí thuật để đối kháng với nhau, biển Kim Quang Tinh Hải và Thái Hư Long Hải giao nhau kịch liệt khiến những người xem không thể rời mắt.
Cũng vào lúc này, Dương Đỉnh Thiên ở trong một lầu các nhỏ ở ngoại môn cầm được túi đựng đồ mà Diệp Thành truyền tống tới.
“Mai phục mấy ngày trời, cuối cùng cũng có thể khai chiến rồi”, ở bên, mấy người phía Cổ Tam Thông lần lượt vươn vai, chuẩn bị hành động.
Thế nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, vả lại sắc mặt của ông ta lại rất khó coi.
“Không có”, không biết mất bao lâu ông ta mới khẽ lắc đầu.
“Không có?”, Cổ Tam Thông cau mày, cầm lấy túi đựng đồ và lấy ra mười mấy tấm lệnh bài, “bao nhiêu lệnh bài như vậy mà lại không có lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc Tông sao?”
“Không có”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định, “ta từng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, tuyệt đối không thể nhận nhầm”.
“Không có”, một câu nói của Dương Đỉnh Thiên khiến tất cả mọi người đều phải cau mày.
“Lẽ nào lệnh bài không ở trên người Doãn Chí Bình?”