“Không được, ta nhìn ngươi không có hứng”, Long Nhất liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Tin ta đi, không sai đâu”.
“Vậy thì thử xem”.
Khụ khụ!
Long Nhất lập tức hắng giọng, hắn quẹt máu mũi đi sau đó hất đầu bày ra bộ dạng thật ngầu rồi mới giơ tay đặt dưới cằm Diệp Thành, vẻ mặt thâm trầm: “Mĩ nữ, nàng có muốn lên giường cùng ta không?”
Phụt!
Tiếng phun ra rượu vang lên, Đông Phương Ngọc Linh vừa đi qua đúng lúc nghe hết được trọn vẹn câu này nên phun ra cả ngụm rượu cao hơn ba trượng.
Đột nhiên, hiện trường trở nên yên tĩnh, cả thế giới cũng yên ắng lạ thường.
Long Nhất vẫn giữ động tác và vẻ mặt thâm trầm đó.
Lại nhìn sang Diệp Thành, khoé miệng hắn giật giật mười mấy lần.
Sau hai giây yên tĩnh, Đông Phương Ngọc Linh lại lần nữa ho hắng coi như không có chuyện gì xảy ra rồi bước tiếp.
“Vì sao tiền bối lại nhìn chúng ta bằng vẻ mặt như vậy chứ?”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng cho Long Nhất một bạt khiến hắn dạt sang bên sau đó đuổi theo Đông Phương Ngọc Linh: “Đông…Đông Phương sư bá, không…không phải như người nghĩ đâu”.
“Thật kì lạ”, phía sau, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc rồi lại bưng mặt rời đi.
Khi đi qua tiểu viên phía Tư Đồ Nam đang ở, hắn tự giác bước vào.
Ôi trời!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình rít lên vì bọn họ tưởng rằng đây là Lã Hậu.
Phía này, Diệp Thành đã tới cửa biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Cuối cùng hắn cũng đuổi theo được Đông Phương Ngọc Linh nhưng sau một hồi giải thích, Đông Phương Ngọc Linh chỉ thở dài và nói hai từ: Ta hiểu.
Lão tử đây một đời anh minh mà!
Diệp Thành day trán, bộ dạng ủ rũ bước vào biệt uyển.
Vừa vào trong, hắn đã trông thấy Sở Linh đang ngồi khoanh chân hít thở dưới gốc cây linh quả.
Thấy vậy, Sở Linh liền xoa tay, hắn bước tới nhưng Sở Linh đang trong trạng thái nhập định, cho dù hắn tới bên cạnh cô cũng không tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!