“Ồ? Khác ở điểm nào?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Mọi người đều nói ngươi làm việc rất… rất không nghiêm túc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.
Trời đất chứng giám, nếu không vì cô là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì còn lâu ta mới trả túi đựng đồ cho cô, chưa biết chừng ta còn trói cô lại, tìm một nơi để bán với giá cao ấy chứ.
Sau đó hai người đều im lặng.
Đêm nay vẫn yên tĩnh như mọi khi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thượng Quan Hàn Nguyệt.
Người biết thì biết là Diệp Thành đang giúp Thượng Quan Hàn Nguyệt phá giải huyết chú, người nào không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì kia!
Diệp Thành làm rất cẩn thận.
Huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ và cứng đầu, phía trên còn lạc ấn bí pháp, muốn luyện hoá để phá giải thì phải từ từ, bất cứ hành động bừa bãi nào đều có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt trở thành kẻ tàn phế.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Đêm đã về khuya, rồi lại từ khuya đến sáng, từ sáng lại về đêm.
Trong suốt thời gian này, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau không hề nhúc nhích, không chỉ Thượng Quan Hàn Nguyệt mà thậm chí sắc mặt Diệp Thành cũng hơi tái đi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ mệt mỏi.
Tuy nhiên nỗ lực của hắn cũng không vô ích, sau một ngày một đêm bí thuật lạc ấn trên huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đã được hắn luyện hoá từng chút một, sau khi phá giải được bí thuật quái dị kia, chuyện còn lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngủ với cô ta đi!
Không biết đến lúc nào, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
Cút!
Diệp Thành lập tức chửi nó: “Ông nội ngươi, cứ thấy gái là muốn ta ngủ cùng, ngươi bị điên à?”
“Nhìn đi, nhìn đi, thế là ngươi không hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu ra vẻ: “Ai bảo huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể lại thơm thế chứ? Không phải ta lừa ngươi đâu, nhưng đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Đạo Linh Chi Thể năm đó sinh ra cũng là một Đại Đế tuyệt đỉnh đấy”.
“Thật không?”