“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vừa nhìn vào gương chải đầu vừa thản nhiên lên tiếng: “Ý nói rằng phải gây hiềm khích thôi mà”.
“Thông minh”, Diệp Thành khẽ vặn cổ, “đợi tới khi bọn họ hoàn toàn thay đổi sự tập trung thì việc tiếp theo lại dễ dàng rồi”.
“Cơ Tuyết Băng có phải đang ở chỗ ngươi không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên là vậy rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “cô ấy chính là bảo bối rất đáng tiền”.
Nghe vậy, mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng, trên đời này chắc có lẽ chỉ có một mình tên mặt dày này nói về người thương trước kia như vậy.
“Việc của cô ấy cứ giao cho ta”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu trút vào miệng rồi mới nói tiếp: “Mặc dù ta không thể đảm bảo giết cô ấy nhưng ta nhất định sẽ phế đi cô ấy”.
“Ngươi định phế cô ta?”
“Một kẻ mạnh trong tương lai rơi vào tay ta thì ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta làm thống soái tam quân thì ta phải có trách nhiệm với binh và tướng của mình, mặc dù là tình cũ nhưng chiến tranh là chiến tranh, đây là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, ta phải phân biệt rạch ròi”.
Nghe vậy, các lão bối khác không khỏi bất ngờ.
Vẻ mặt của bọn họ không biết nên dùng từ kinh ngạc hay trầm trồ để diễn tả, bọn họ cũng không biết nên kinh ngạc vì phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Diệp Thành hay nên kinh ngạc vì sự tàn khốc của chiến tranh mà khiến một người thanh niên hào hoa phong nhã lại trở nên lạnh lùng như vậy.
“Có lẽ ngươi có thể thử lôi kéo cô ta”, Chung Giang vuốt râu, “thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, một khi trưởng thành hơn thì sẽ khó có thể địch lại, nếu như có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo, như vậy chúng ta mới như hổ mọc thêm cánh”.
“Ta đương nhiên đã từng nghĩ tới điểm này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng không ai hiểu cô ta hơn ta cả. Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín và là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, sự tự hào đáng kiêu ngạo này được định sẵn là chúng ta không cùng lập trường, muốn để cô ta phản bội lại Chính Dương Tông thì khả năng là bằng không”.
“Thật đáng tiếc”.
“Đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, “ta sẽ đích thân tiẽn cô ta tới một con đường khác”.
Trong màn đêm yên tĩnh, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông đã đưa những người bị bắt cóc quay về.
Có thể thấy rằng từng khuôn mặt bên trong đại điện của Thanh Vân Tông vô cùng đáng sợ, bầu không khí nặng nề bao trùm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!