Tiếng xì xào bàn tán đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tứ phía của chiến đài đẫm máu lúc này chìm vào im lặng, ánh mắt của hàng chục nghìn người đều hướng lên chiến đài và chăm chú quan sát bóng hình đẫm máu kia.
“Mười”, không biết là ai cất giọng đếm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Mẹ kiếp”, thấy vậy, Hùng Nhị lấy cây gậy răng sói ra và lao về phía Địa Dương Phong nhưng lại bị Tề Nguyệt ngăn lại.
“Chín”, giọng nói vang lên với vẻ khiêu khích, đệ tử của Địa Dương Phong đứng dậy, giơ cánh tay lên, vừa hét vừa không quên ném ánh mắt khiêu khích sang phía Hùng Nhị.
“Tám”, tiếng hét lại vang dội hơn nữa vì đệ tử của Nhân Dương Phong cũng góp phần.
“Bảy”, tiếng hô hào đồng loạt vang lên, đệ tử của Giới Luật Đường tham gia vào.
Cách làm của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường rõ ràng là muốn Diệp Thành bại trận. Nếu đếm ngược tới một mà Diệp Thành không đứng dậy được thì có nghĩa là hắn đã thua cuộc, cũng có nghĩa là hắn mất đi tư cách vào nội môn và hơn hết đó là mọi thứ hắn mang ra cược đều chỉ là tự lừa mình mà thôi.
“Chúng ta xông vào đám người bọn họ đi”, Hùng Nhị ở bên dưới chiến đài rít lên.
Có điều mấy người phía Hoắc Đằng lại không hề di chuyển, mặt người nào người nấy tối sầm cả lại. Nếu như trận so tài ngoại môn cho phép giết người thì bọn họ đâu phải đợi tới bây giờ.
“Sáu”, đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường lại lần nữa đồng thanh hô lên, bọn họ chỉ hận không thể lên chiến đài xé xác Diệp Thành cho rồi.
“Năm”.
“Bốn”.
“Ba”, bọn họ hét càng lúc càng to hơn.
Haiz!
Lúc này, rất nhiều người thở dài, thầm than thở về cảnh bi tráng của Diệp Thành. Vốn tưởng rằng một người có thực lực như hắn có thể dễ dàng vào được nội môn nhưng nào ngờ thế sự biến đổi, vào thời khắc quan trọng hắn bị người ta hãm hại, hắn đã đem cược tất cả mọi thứ của bản thân để đánh đổi chiến thắng nhưng cuối cùng lại thảm bại.
Quả là người tính không bằng trời tính.
Trên chiến đài, Tử Sam dương dương tự đắc, có vẻ như hắn rất thích thú khi nghe tiếng đếm ngược của các đệ tử bên dưới. Hắn thật sự có cảm giác muốn bay lượn để tận hưởng cảm giác như trên mây này.
Trong không trung, Sở Huyên đã đứng dậy, chỉ đợi tới giây phút cuối cùng lên chiến đài giúp Diệp Thành trị thương.
“Hai”, đệ tử của ba nhà cất cao giọng, tiếng hô vang dội khắp ngoại môn Hằng Nhạc Tông.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao?”, còn chưa đếm đến một mà các đệ tử của Địa Dương Phong đã hét lớn.
“Có giỏi thì đứng dậy đánh tiếp đi”, đệ tử của Nhân Dương Phong cũng chẳng kiêng dè gì, cứ thế lên tiếng thách thức.
“Đến chết rồi mà còn không hàng, nực cười”, đệ tử của Giới Luật Đường chẳng kém cạnh.
Lúc này, Diệp Thành giống như một kẻ tội đồ chịu đựng những lời thoá mạ của người khác, tưởng chừng như máu tươi thấm đẫm chiến đài của hắn cũng chẳng thể rửa sạch vết nhơ vậy.
Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang từng người của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường, ông ta tối sầm mặt: “Ba vị, các vị dạy dỗ đệ tử như vậy sao?”
“Đạo Huyền sư huynh quá lời rồi, bọn họ chỉ là nhất thời hung hăng mà thôi”, mặc dù bị dạy dỗ nhưng mấy người phía Cát Hồng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.
“Dạy hư đệ tử”, Phong Vô Ngấn trầm lặng lên tiếng không nể nang ba người còn lại.
“Thắng mới là giỏi”, cả ba liếc sang Phong Vô Ngấn hắng giọng.
“Đồ đệ của ta, cho dù là thua cũng thua quang minh chính đại”, Sở Huyên lạnh giọng, cô đã nhấc chân bước đi. Mặc dù Diệp Thành thua rồi nhưng cô không muốn đồ đệ của mình phải chịu lời mắng chửi dèm pha, hắn không phải là tội nhân, tại sao phải chịu sự chỉ trích như vậy.
Thế nhưng đúng lúc cô định bước xuống khỏi vân đoan thì bàn chân chợt khựng lại giữa không trung, vì bên dưới, bóng hình đẫm máu của Diệp Thành đã lại lần nữa đứng dậy.
“Đây…”, thấy cảnh tượng này, Sở Huyên vô thức bụm miệng cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!