Nhưng dù vậy, hắn vẫn vung roi lên.
A!
Cổ Nguyên hét lên thảm thiết, bất chợt bị đánh một roi khiến ông ta ngớ người.
Keng!
Phía trước, Sở Linh Ngọc nhanh như chớp, nhất kiếm tuyệt sát đâm xuyên đan hải của Cổ Nguyên.
Vút!
Phía sau, Diệp Thành lại vung thêm một roi nữa.
Cổ Nguyên ngã gục tại chỗ.
“Thương Hình, ngươi…”, Cổ Nguyên phản ứng lại thì gào lên giận dữ.
“Bảo bối không tệ đúng không?”, Diệp Thành cười khẽ.
“Người đâu, mau tới đây”, hai mắt Cổ Nguyên đỏ như máu, ông ta rống to muốn gọi người tới cứu mình.
Nhưng giọng của ông ta sẽ không thể truyền ra ngoài, bởi vì Sở Linh Ngọc đã phong toả cả Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
A!
Ngay sau đó, trong Địa Cung lại truyền tới tiếng hét thảm thiết, Cổ Nguyên đã bị phế, lại bị Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn, sau khi ký ức linh hồn bị lấy đi, ông ta ngã rạp dưới đất, rơi vào hôn mê.
“Lần này suôn sẻ đến bất ngờ”, Sở Linh Ngọc cười vui vẻ.
Năm đến ba giây sau, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục rồi mở mắt, vẻ mặt còn khá hưng phấn.
“Sao vậy?”, Sở Linh Ngọc ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.
“Tiền bối nhìn xem”, Diệp Thành đưa miếng ngọc giản có chứa kí ức linh hồn cho Sở Linh Ngọc.
Sở Linh Ngọc nhận lấy miếng ngọc giản rồi bóp nát, kí ức hiện ra.