“Cô nương ấy trông rất xinh đẹp, là ai chứ?’, Sở Linh Ngọc tiến lên, cô nhìn Hồng Trần Tuyết rồi lại nhìn sang Diệp Thành, mỉm cười nói: “Không phải là nương tử của ngươi đấy chứ”.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành chỉnh lại cổ áo, hắn nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng lên của Sở Linh.
“Vậy bao giờ ngươi rước ta?”, Sở Linh Ngọc chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Đừng ồn ào”.
“Ta không ồn ào, ngươi từng cầu hôn ta, còn có bao nhiêu người chứng kiến nữa.
“Ta…”, Diệp Thành vừa định nổi đoá nhưng rồi hắn cũng kiềm chế lại, nếu không phải có Thiên Tông Lão Tổ ở bên thì hắn nhất định sẽ kiếm một nơi nào khác nói chuyện tử tế với Sở Linh Ngọc.
“Ngươi bác ái thật đấy”, Sở Linh nhìn Diệp Thành cười trừ, một tay đưa ra sau lưng Diệp Thành véo vào người hắn thật đau.
“Chỉ là lỡ lầm thôi”, Diệp Thành đau đớt rít lên qua kẽ răng.
“Được rồi”, Chung Giang tiến lại gần, ông ta nhìn Diệp Thành, nói: “Những người mà chúng ta cứu về đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tất cả đều đang bế quan trị thương, có điều Từ Phúc và tên tiểu tử tên Tạ Vân kia thì chúng ta đành bất lực”.
“Giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi vào trong còn Sở Linh cúi chào mấy người phía Chung Giang rồi cũng đi theo Diệp Thành.
“Còn to hơn cả ngực của ta nữa”, nhìn Sở Linh bước đi, Sở Linh Ngọc lại nhìn vào đôi gò bồng đào của mình, cô ta cứ thế mải miết nhìn mà không quên liếc liếc nhìn Hồng Trần Tuyết và mấy người phía Hồng Loan ở cách đó không xa.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hồng Trần Tuyết và Hồng Loan đột nhiên cảm thấy có phần kì lạ, bọn họ quay người bước đi.
Phía này, Diệp Thành và Sở Linh đã đi vào một biệt uyển khác.
Ập vào mắt bọn họ chính là Hoắc Đằng đang chống gậy bước đi và Tạ Vân bị móc đi đôi mắt đang ngồi đó.
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành tới, Hoắc Đằng kích động, có lẽ vì quá kích động và đi quá nhanh nên hắn suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
“Ngươi đi chậm thôi chứ” Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Hoắc Đằng sau đó còn không quên liếc nhìn Tạ Vân đang chuẩn bị đứng dậy: “Ngươi cũng ngoan ngoãn ngồi đấy cho ta đi”.