Đạo Giới Chân Nhân vừa đứng dậy thì lão già áo đen và lão già áo trắng lại nhào tới từ hai phía, trong tay ai cũng cầm sát kiếm với sát khí cuồn cuộn.
Phụt! Phụt!
Hai dòng máu bắn ra, lão áo đen đâm xuyên đầu mày Đạo Giới, lão áo trắng đâm rách ngực ông.
Cảnh tượng này như ngưng lại trong làn gió lạnh buốt, tia sáng duy nhất trong đôi mắt già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng chợt biến mất, cơn gió mang theo mùi máu tanh cùng nỗi bất cam và oán hận, còn mang theo cả sự thê lương của ông.
Đất trời lúc này đã chìm vào sự yên lặng đến chết chóc.
Bùm!
Sau một tiếng nổ, sự yên tĩnh lập tức bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đuổi tới, dùng bàn tay phá mở không gian, lao ra ngoài.
Đập vào mắt hắn là lão già áo đen và lão già áo trắng vừa rút kiếm ra khỏi người Đạo Giới Chân Nhân, mà thân thể già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng nhẹ nhàng ngã xuống trong cơn gió tanh mùi máu.
Tới muộn rồi!
Người Diệp Thành run lên, hai mắt đen láy chuyển thành màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn ngút trời.
Hế?
Cảm nhận được sát ý của Diệp Thành, hai lão già bất giác nghìn sang, quan sát Diệp Thành một lượt từ trên uống dưới, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ tham lam: “Khí huyết thật thuần tuý”.
“Các ngươi đều phải chết”, sau một tiếng rống giận ầm trời, Diệp Thành lao tới như hồng hoang dã thú, sát khí sục sôi
“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, đúng là tự tìm đến cái chết”, lão già áo trắng cười khinh khi, lập tức giơ tay vung ra một đạo đại ấn.
Bát Hoang!
Diệp Thành gầm lên, một quyền đánh xuyên đại ấn kia, ngay cả lão già áo trắng cũng bị đánh bật bay về phía sau, miệng hộc máu.
“Mạnh thế?”, lão già áo đen biến sắc, lập tức ngự động binh khí, trấn áp Diệp Thành.
“Cút!”